Sau khi ăn xong, Bạch Vương thanh toán bữa ăn rồi đi ra ngoài cùng Vân Kỳ. Trên con đường về đêm khá vắng xe qua lại, ánh trăng sáng trên bầu trời trông rất đẹp, Vân Kỳ không nhịn được mà nở nụ cười nói vu vơ.
- Trăng hôm nay đẹp nhỉ? 2
Nghe câu này, Bạch Vương đi bên cạnh im lặng một lúc rồi nhẹ giọng đáp lại.
- Gió cũng thật dịu dàng!
Vân Kỳ nghe vậy thì nụ cười trên môi vụt tắt, đôi mắt ngơ ngác quay sang nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên vì không nghĩ đến anh sẽ đáp lại câu nói ấy của mình.
Cả hai ngượng ngùng né tránh ánh mắt của nhau, về đến trước nhà nhìn thấy ba mẹ đang xem phim ở phòng khách. Vân Kỳ gượng cười nói.
- Cảm ơn anh vì bữa ăn, hôm khác có dịp tôi sẽ mời lại!
Nói xong cô đưa tay vẫy chào tạm biệt rồi bước vào trong nhà, Bạch Vương đứng bên ngoài đợi bóng lưng cô khuất rồi mới quay người rời đi. Lúc này chính là lúc thích hợp để anh đi gặp một người.
Ở trong một con hẻm vắng sâu hun hút, tiếng hét kêu la đau đớn thảm thiết vang lên khắp cả con hẻm. Người đàn ông vội vàng bỏ chạy, sắc mặt trắng bệch như nhìn thấy thứ gì đó, miệng run rẩy luôn lẩm bẩm.
- Đừng qua đây, đừng qua đây!!!
Đằng sau là hình ảnh một con quái vật xuất hiện. Thân rắn đầu có mào như rắn trong đền chùa, vảy mọc ngược từ dưới đuôi lên trông rất đáng sợ. Người đàn ông hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-thuy-than/3733606/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.