Về đến nhà, Vân Kỳ ngồi trên ghế thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng lúc này bụng lại biểu tình kêu lên vì đói, cảnh này khiến cho cô ngượng ngùng không dám nhìn anh, Bạch Vương thấy cô chưa ăn gì nên chủ động hỏi.
- Có muốn ăn chút gì lót bụng không?
Đột nhiên được người khác mời, cô bối rối hỏi lại.
- Anh đang mời tôi đi ăn sao?
Nhận được cái gật đầu của đối phương, Vân Kỳ vui vẻ đứng dậy nói.
- Vậy thì tôi không khách sáo nữa đâu!
Nhìn thấy bộ dạng cô không còn sợ hãi nữa nên anh cũng yên tâm hơn, vòng tay bạc có hoạ tiết rắn trên tay cô thu hút sự chú ý của anh. Không ngờ cô vẫn luôn đeo nó mà không hề tháo ra, chỉ điều này thôi cũng đã cho anh thêm tia hy vọng và cơ hội đến bên cạnh cô lần nữa.
Đến nhà hàng cách nhà không xa, Bạch Vương và Vân Kỳ ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ. Nhân viên vui vẻ cầm menu bước đến đưa cho hai người xem, giọng nói ngọt ngào.
- Quý khách muốn gọi món gì ạ?
Vân Kỳ nhìn thực đơn trong menu thì không biết nên gọi món gì, Bạch Vương ngồi đối diện chỉ nhìn thoáng qua những món ăn trong menu. Anh không quan tâm đến đồ ăn mà chỉ để ý xem cô muốn ăn gì, đợi một lúc cuối cùng Vân Kỳ lại do dự mà hỏi anh.
- Có thể gọi vài món không??
Nghe lời này, Bạch Vương không hiểu ý của cô lắm. Bởi vì bữa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-thuy-than/3732958/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.