Chương trước
Chương sau
Bên phía Sở Hoắc vẫn đang đánh nhau quyết liệt, cả bốn người họ đều biến thành thủy quái mà cắn xé nhau khiến cho nơi này xảy ra động đất lớn. Cả khu rừng và núi đều bị rung chuyển mạnh, gần đó có cái hồ lớn, nước trong hồ đều bị họ làm cho văng tung tóe khắp nơi. Ai nấy cũng đều mất bình tĩnh, vốn dĩ bọn họ không ưa nhau nên lăn lộn một lúc cũng đã đến một cái đập nước.

Mộng Kỳ chứng kiến hết cảnh đang xảy ra, khoé miệng nhếch lên cười thích thú. Miệng lẩm bẩm. (2)

- Đúng rồi, hãy tàn phá cái đập nước kia đi, hãy nhấn tìm tất cả ở nơi này....hahahah.....các người đều phải trả giá cho tội ác của mình gây ra......

Tiếng cười của Mộng Kỳ giòn giã vang lên, cô ngước lên ngắm nhìn bầu trời. Đáy mắt chứa đựng sự đau thương từ tận đáy lòng, từ nhỏ cô đã được nghe bà nội kể về chuyện hiến tế cô dâu trong làng cho thủy thần.

Từ rất lâu về trước, những người trong làng đã chèn ép và buộc tội một thiếu nữ vô tội gây nên cái chết oan uổng. Bọn họ sợ thủy thần sẽ trả thù nên mới nghĩ ra trò hiến tế các cô dâu để thủy thần có thể nguôi ngoai đi phần nào, không ngờ ngôi làng ấy đã bị nhấn chìm trong biển nước chỉ sau một đêm. Những người còn sống sót họ vẫn giữ chiêu trò ấy đến tận bây giờ, khiến cho những cô gái đáng thương phải chịu ấm ức và hoá thành quỷ, có người thì đau đớn ra đi linh hồn không thể siêu thoát. (8)

Sau khi mọi chuyện theo đúng kế hoạch, Mộng Kỳ khẽ thở dài. Về chuyện cô bị ép kết âm hôn kia không hề ảnh hưởng đến bản thân, ông bà phú hộ Lâm kia viết bát tự của cô để kết duyên với con trai mệnh yểu của mình, nhưng lại không hề biết cô và Vân Kỳ khác giờ sinh. Bọn họ không viết giờ sinh của cô mà lại viết giờ sinh của Vân Kỳ, bởi vậy Vân Kỳ phải chịu cảnh bị những thứ kia theo bám không buông, đến khi Mộng Kỳ phát hiện nên mới đưa ra lời giao dịch với Sở Hoắc. (4)

"Tôi còn một đứa em gái, nếu như ngài đồng ý giúp tôi bảo vệ em ấy thì tôi nguyện làm tay sai cho ngài!" (4



Nhưng không ngờ, Sở Hoắc lại không giữ lời mà lại có ý định muốn chiếm Vân Kỳ làm của riêng. Mộng Kỳ đã ra tín hiệu cầu cứu với Bạch Vương, Phong Liên và Dương Liễu để họ đến đây ngăn chặn hành vi của Sở Hoắc. Còn cả Lâm Vĩ Thành, cô cũng nhờ anh đưa em gái mình rời xa nơi này.

Đúng như những gì Mộng Kỳ dự đoán, sau cú va chạm giữa thủy quái đang cắn nhau thì cái đập nước kia không chịu nổi mà bị vỡ. Nước từ trong đập nhanh chóng tạo thành con sóng lớn trôi về phía ngôi làng, bây giờ đang là đêm ai nấy đều đang say giấc nồng, tốc độ nước chảy mạnh gây nên tiếng động lớn khắp nơi.

Đến khi những người trong làng phát hiện thì cũng đã muộn, dòng nước nhấn chìm tất cả chỉ trong cái chớp mắt. Ngôi làng chỉ trong một đêm giờ đã bị cuốn trôi không còn chút dấu vết.

Ở nơi khác, Vân Kỳ cũng cảm nhận được có gì đó đã xảy ra. Vĩ Thành lái xe cũng đã được một đoạn xa vậy mà cũng có thể nghe được tiếng động lớn phát ra, cả hai người ngồi trong xe quay sang nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều trở nên sợ hãi.

- Vừa rồi...anh có nghe tiếng gì không???

Giọng nói Vân Kỳ ngập ngừng, Vĩ Thành chỉ khẽ gật đầu rồi nói.

Đợi sáng mai chúng ta sẽ quay lại xem tình hình thế nào, bây giờ mà quay lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.