Màn đêm buông xuống, trên bầu trời là những ngôi sao nhỏ xíu đang phát sáng. Trăng hôm nay vừa tròn lại vừa đẹp, ánh trăng mờ ảo soi xuống cảnh vật ở bên dưới. (10)
Ở trong căn phòng được trang trí tỉ mỉ, khung cảnh thật lãng mạn và dễ chịu. Mùi hương thơm phát ra từ nến thơm tạo cảm giác thư giãn cho người khác, Sở Hoắc từ bên ngoài mở cửa chậm rãi bước vào bên trong, nhìn thấy bóng lưng Vân Kỳ đang đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài nên hắn đi đến chỗ cô. (4)
Vừa định đưa tay chạm vào eo cô, cô liền quay lại kề dao lên cổ hắn. Sở Hoắc thấy người trước mắt là Mộng Kỳ thì trở nên phẫn nộ, hắn bóp lấy cổ cô mà tra hỏi. (9
- Sao lại là ngươi? Vân Kỳ đâu?? 9
Mộng Kỳ lúc này bật cười, trên khuôn mặt không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi. Bởi vì cô đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, Sở Hoắc mất kiên nhẫn liền ra tay đẩy ngã cô xuống đất, giọng cười man rợ quái dị của Mộng Kỳ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. (1
Trong lúc Sở Hoắc định ra tay trừ khử Mộng Kỳ, bên ngoài có tiếng động lớn, cánh cửa bị đá văng ra. Người đến không ai khác lại là Bạch Vương, Phong Liên, Dương Liễu. Cả ba người nhìn thấy Mộng Kỳ nằm dưới đất với bộ dạng thảm thương thì rất tức giận, bởi vì nhìn thấy cô thì bọn họ lại liên tưởng đến dáng vẻ của Vân Kỳ. (5)
Bạch Vương lạnh lùng lên tiếng trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-thuy-than/3728086/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.