Màn đêm buông xuống, trên bầu trời là những ngôi sao nhỏ xíu đang phát sáng. Trăng hôm nay vừa tròn lại vừa đẹp, ánh trăng mờ ảo soi xuống cảnh vật ở bên dưới. (10)
Ở trong căn phòng được trang trí tỉ mỉ, khung cảnh thật lãng mạn và dễ chịu. Mùi hương thơm phát ra từ nến thơm tạo cảm giác thư giãn cho người khác, Sở Hoắc từ bên ngoài mở cửa chậm rãi bước vào bên trong, nhìn thấy bóng lưng Vân Kỳ đang đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài nên hắn đi đến chỗ cô. (4)
Vừa định đưa tay chạm vào eo cô, cô liền quay lại kề dao lên cổ hắn. Sở Hoắc thấy người trước mắt là Mộng Kỳ thì trở nên phẫn nộ, hắn bóp lấy cổ cô mà tra hỏi. (9
- Sao lại là ngươi? Vân Kỳ đâu?? 9
Mộng Kỳ lúc này bật cười, trên khuôn mặt không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi. Bởi vì cô đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, Sở Hoắc mất kiên nhẫn liền ra tay đẩy ngã cô xuống đất, giọng cười man rợ quái dị của Mộng Kỳ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. (1
Trong lúc Sở Hoắc định ra tay trừ khử Mộng Kỳ, bên ngoài có tiếng động lớn, cánh cửa bị đá văng ra. Người đến không ai khác lại là Bạch Vương, Phong Liên, Dương Liễu. Cả ba người nhìn thấy Mộng Kỳ nằm dưới đất với bộ dạng thảm thương thì rất tức giận, bởi vì nhìn thấy cô thì bọn họ lại liên tưởng đến dáng vẻ của Vân Kỳ. (5)
Bạch Vương lạnh lùng lên tiếng trước. (1
- Sở Hoắc! Ngươi định làm gì nàng ta?
Tiếp đó là lời nói mất bình tĩnh của Phong Liên vang lên. See
- Sở Hoắc! Ngươi điên rồi sao? Ép buộc Vân Kỳ để được thoả mãn theo ý muốn, ngươi đáng mặt là thủy thần ư? Bảo sao trước giờ ngươi luôn bị mọi người xa lánh, ta thấy ngươi đáng đời!! (4)
Sở Hoắc bị bọn họ ở trước mặt chất vấn, trong lòng nổi lên cơn thịnh nộ liền xông đến đánh nhau với cả ba người họ. Mộng Kỳ nằm ở một góc chứng kiến cảnh này, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng vì mọi thứ diễn ra đúng như cô dự đoán.
Ở nơi khác, Lâm Vĩ Thành đi đến nơi mà Mộng Kỳ đã báo mộng trong giấc mơ. Anh đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy bóng người đang nằm bất tỉnh dưới gốc cây cổ thụ liền chạy đến. Đến gần anh mới phát hiện ra một người có vẻ ngoài giống với Mộng Kỳ khiến cho anh ngơ ngác.
- Mộng Kỳ??? ( 2
Chưa để anh kịp suy nghĩ thêm thì cách đó không xa có tiếng động khá lớn, cảm thấy nơi này không thể ở lại lâu nên anh bế Vân Kỳ trên tay rồi chạy khỏi đó. (3)
Chiếc xe ô tô của Vĩ Thành đậu ở gần đó, anh đưa Vân Kỳ vào trong xe rồi đánh tay lái rời khỏi nơi này. Tiếng động đất càng lúc càng dữ dội doạ anh hoảng sợ một phen. (1)
Đang chạy nửa chừng thì Vân Kỳ cũng đã tỉnh lại, cô quay sang thấy Vĩ Thành nên bất ngờ. Vẻ mặt ngơ ngác hỏi. (1)
- Sao tôi lại ở đây??? Anh.... ( 1
Vĩ Thành nhìn thấy cô đã tỉnh thì mới thở phào nhẹ nhõm, anh bình tĩnh giải thích.
- Là tôi nghe theo lời của Mộng Kỳ đến đây, không ngờ người cần cứu lại là cô.
Nói đến đây, sắc mặt của Vĩ Thành trở nên u sầu. Thật ra trong lòng anh thừa biết Mộng Kỳ đã không còn từ lâu rồi, nhưng anh vẫn luôn tự lừa dối chính bản thân mình, nhiều lúc anh tự trách bản thân đã không bảo vệ tốt cho cô. Để cô bị ba mẹ lừa đi kết âm hôn, sau đó lại là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vân Kỳ nhìn thấy anh dường như đã nhận ra mình không phải là chị Mộng Kỳ, cô nhìn anh mà nghiêm túc hỏi.
- Vĩ Thành! Có phải anh biết hết mọi chuyện rồi có đúng không???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]