Người mở cửa là dì Mai, bà kéo cô vào trong rồi đóng cửa lại ngay. Vân Kỳ vẫn chưa kịp hỏi gì thì đã bị dì Mai nhanh tay bịt miệng lại, nhìn qua khe cửa Vân Kỳ trông thấy một đám người đang đi ngang. Trên người bọn họ mặc bộ đồ đỏ thẫm, trên vai họ là chiếc kiệu hoa hơi cũ kĩ, cơn gió lạnh thổi qua khiến cho bụi và lá khô bay tán loạn khắp nơi.
Người đi đầu cầm chiếc kèn thổi lên tiếng nhạc thê lương, sắc mặt bọn họ đều trắng bệt trông như không phải người bình thường mà cứ giống như người giấy vậy.
Bọn họ đi khỏi đó rồi biến mất trong bóng tối, Vân Kỳ lúc này mới dám thở phào một hơi, người dì lúc này mới nhìn kĩ lại đứa cháu của mình. Giọng nói thì thầm.
- Vân Kỳ! Con về rồi sao??
Nghe giọng nói vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, Vân Kỳ ngập ngừng trả lời.
- Vâng, dì là....
- Dì là dì Mai này, mà lúc trước bà nội cháu có dặn dì một chuyện.
Dì Mai nhỏ giọng nói, sau đó kéo Vân Kỳ vào phòng khách, tại đây cô mới nhìn thấy di ảnh của bà nội và di ảnh của chị gái Mộng Kỳ ở trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ. Cả căn phòng chỉ có chút ánh nến đang cháy sáng trên bàn, Vân Kỳ nhìn thấy khuôn mặt của chị gái thì không khỏi bật khóc, vẻ ngoài của cả hai giống nhau đến 99%.
- Hứcc, sao chị lại không đợi em về.....
Vân Kỳ vừa khóc vừa đưa tay lau đi những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-thuy-than/3710048/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.