Anh tôi sống ở tiểu viện bên cạnh, Giang Lãnh tóm chặt lấy người giấy kia, không vội vã dùng lửa đốt đi mà theo tôi vào nhà cách vách.
Tôi đập cửa, bên trong không có âm thanh gì, Giang Lãnh cứ thể đi vào phòng rồi mở cửa phòng ra từ bên trong.
Anh tôi đang ngủ ngon lành trên chiếc giường động Nguyệt kia, anh ấy ngủ một mình nên lười kéo màn, mắt thường có thể thấy anh ấy ôm chăn ngủ rất say, chúng tôi đi vào mà anh ấy cũng không phát hiện ra.
Tôi ngồi ở cạnh giường giơ tay đẩy đẩy anh ấy: “Anh, anh… dậy đi!”
Anh ấy cởi trần mặc quần ngủ, bị tôi đẩy vài cái thì hừ một tiếng rồi xoay người tiếp tục đi ngủ, còn quấn chăn vào người mình như cái gối ôm.
Cái này hình như không đúng lắm á… tính cảnh giác của anh ấy rất cao mà, nếu trong nhà có tên trộm nào, tôi chỉ cần hô một tiếng là anh ấy có thể cầm gậy chạy thẳng ra bắt ngay rồi.
Nếu là ngày thường buổi đêm tôi đến tìm anh ấy thế này, thể nào anh ấy cũng phàn nàn một câu: Sao em không cạnh chồng em đi, chạy đến chỗ này tìm anh làm cái gì?
Mà bây giờ thì đến mắt anh ấy cũng không mở ra. Chỉ hừ hừ ậm ừ mấy tiếng “Lan Lăng…” rồi chẳng có sau đó nữa.
“…Có phải anh ấy bị người giấy câu mất hồn đi rồi không?” Tôi căng thẳng nhìn sang Giang Lãnh hỏi.
Pháp thuật người giấy câu hồn không biết bắt đầu nổi lên từ khi nào, nhưng vào ba trăm năm trước đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267233/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.