Giang Lãnh không quan tâm đến vấn đề linh hồn, nhưng khi Bạch Vô Thường nói rằng đây là sự phân tách của linh hồn, giọng điệu của anh có chút kinh tởm: “Lại là Tư Đồ Nam? Anh ta trốn ở đâu?”
“Ai biết được cơ chứ…anh ta ở phía sau thao túng người lọc xác chết, bây giờ ngôi làng bị phá hủy, và mỗi vị Tương Ngô đều ra lệnh tìm anh ta, tuy nhiên anh ta có vỏ bọc nguy trang của nhiều người, muốn tìm anh ta cực kì khó…”
Giọng nói bất lực của Bạch Vô Thường vang lên.
“Cho dù có xua đuổi đám quỷ nhỏ bên dưới để hủy diệt cũng vô dụng, Tư Đồ Nam đã quá quen thuộc với cách tránh né sự truy tìm của âm ti rồi, nếu không anh ta làm sao có thể tự do làm điều ác trên dương gian nhiều năm như thế? Không thể không lo lắng…”
Giang Lãnh ngắt lời hắn: “Đừng viện cớ…lệnh cho mỗi vị Tương Ngô ở khắp nơi cho dù kiểm tra từ nhà hay từng người cũng phải kiểm tra lại”
.
“…Thật sư muốn như thế này sao?”
Bạch Vô Thường cau mày, thuyết phục: “Minh phủ có hơn năm mươi ngàn quỷ sai, đồng thời tính thêm âm sai trên dương gian là bảy mươi ngàn hoặc tám mươi ngàn tên, làm sao có thể tra soát hết hàng trăm triệu người?”
“Kiểm tra từ nhà này sang nhà khác.”
Giọng điệu Giang Lãnh chắc nịch.
“Ôi, đúng là yêu vào làm mụ mị đầu óc mà.”
Hắn cố ý nói lớn tiếng để cho tôi nghe.
Tôi kiên trì và mở toang cửa phòng tắm, cố gắng thuyết phục Giang Lãnh đừng ném con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267183/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.