Tôi tưởng rằng người nhận nhiệm vụ này đang trốn trong tòa nhà, vậy tiếng “lách cách, lách cách”
rất nhỏ, có thể là do tiếng thủy tinh vỡ khi bị gió thổi rơi xuống.
Anh tôi nhìn tôi, tôi lắc đầu ra hiệu đừng mở cửa lối đi an toàn, cảm giác phía sau cánh cửa cho tôi cảm giác không tốt chút nào.
Một sự căm hận bao trùm xung quanh.
Điện thoại của anh trai tôi đột nhiên rung lên, anh ấy lấy nó ra và xem, đó là ký hiệu của Từ Bảo Trân gửi tới, hỏi anh ấy đã đi đến thang máy ở tầng một chưa, và yêu cầu anh ấy quay phim để xác nhận.
Ở đây có một ma nữ chỉ có nửa người, chắc chắn là người trước đây đã tham gia trò chơi này, người phụ nữ này vẫn chưa bước ra khỏi tòa nhà này một cách an toàn, chẳng lẽ Từ Bảo Trân không biết sao? Anh tôi cau mày trả lời: “Bên dưới tối quá, chúng tôi không dám xuống, thôi không tham gia nữa.”
Từ Bảo Trân gửi tới một loạt dấu chấm lửng, và một lúc sau cô ta nói: “Quá muộn rồi.”
“Quá muộn sao?”
Cô ta lập tức nhắn lại: “Các anh vào tòa nhà này thì coi như khế ước đã lập, nếu như muốn lâm trận bỏ chạy, sẽ bị ác quỷ vây quanh rồi tự sát, cách duy nhất chính là tìm lại những thứ tôi chỉ định.”
Nhìn đoạn đối thoại này của cô ấy, và tiếng “lách cách, lách cách”
sau cánh cửa ngày càng gần, tôi cảm thấy cô ấy đã biết rõ chuyện gì sẽ sắp xảy ra.
Sợi xích lặng lẽ rơi khỏi tay áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267182/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.