Hai bên vách sông trong màn đêm được chiếu sáng dày đặc bởi đèn đuốc và liên kết đường cáp treo, mờ mờ ảo ảo đó là một thành phố bên sông huyền ảo.
Một nơi như vậy không được đánh dấu trên bản đồ? Làm sao có thể? Chẳng lẽ không có người nào xuôi dòng mà phát hiện ra những nơi này sao? Tôi nghi ngờ nhìn Vu Vương cao lớn và khỏe mạnh ở bên cạnh, chỗ này thực sự là một thành phố sao? Nó không phải là một ảo ảnh do anh ta biển hóa ra đó chứ? Anh ta vẫn vác tôi ở trên lưng, giống như mang theo một chiến lợi phẩm trở về, dọc đường đi có rất nhiều cư dân mặc quần áo màu đen chờ anh ta, cùng những người binh lính trẻ khỏe ở phía sau của anh ta.
Đây là một thành phố núi, nơi tập trung những thổ dân, tôi hoài nghi anh ta không biết chữ đây cũng không thể trách tôi được! Nơi này thực sự quá kỳ dị.
Rõ ràng là có rất nhiều người sinh sống, đèn đuốc và mật độ dân dư mà tôi nhìn thấy trước mắt, tôi nghĩ rằng phải lên đến hơn hàng chục ngàn người, cộng với các thôn nhỏ và làng nhỏ xung quanh, nhiều người như vậy, nhà nước đều không quản sao? Ngay cả không quan tâm, chung quy cũng có người xông vào chứ? Một con sông lớn như vậy, chẳng lẽ nhiều năm không có lấy một con thuyền nào đi qua sao? "Rất kỳ quái sao?"
Anh ta cười lạnh lùng một tiếng, thân ảnh cường tráng đi về phía vách đá dốc đứng cao nhất, nơi có một cung điện đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267171/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.