Sau khi ra khỏi ngôi nhà gỗ này, tôi phát hiện bên ngoài ngôi nhà đầy những bùa chú, liên tiếp ở tứ phía là bốn cây đại thụ, toàn bộ mở ra một kết giới khổng lồ, cũng không biết có bao nhiêu tầng! Giang Lãnh, anh có nghe được tôi nói gì hay không? Giỏ quanh đây mang một hơi thở kỹ lạ, tôi như bước vào một không gian song song với trần gian.
Trong đêm tối tôi nhìn thấy kho luyện thi thể dựng trên núi, nhưng là lúc này chân tay vỡ vụn rơi ở khắp mọi nơi, còn có hai con người khổng lồ bình thường luyện thi thể cùng một đám đàn ông mang cánh tay bạc đang đánh nhau.
"Cô đang niệm chú cái gì vậy?"
Người đàn ông bế tôi đột nhiên hỏi một câu.
"Không, không có, tôi đang rất sợ, tôi đang nhớ chồng mình"
Tôi cẩn thận trả lời anh ta.
Tôi được anh ta bế, để giữ thăng bằng, tôi phải quàng một tay qua cổ anh ta để tránh bụng tôi đặt lên vai anh ta.
"Nói dối"
Anh ta cười lạnh một tiếng: "Đúng là có câu lời nói của phụ nữ đẹp thì không nên tin"
"Có câu cứu cũng vô dụng, cô có gọi ngàn lần cũng vô dụng, vì ở đây...không còn là thế giới của "con người" nữa rồi"
Giọng điệu của anh ta đột nhiên trở nên lạnh lùng, trái tim tôi đập thình thịch, tôi sợ đến mức không nói được gì, nhưng anh ta đang bế tôi như thế này, hơn nữa chân tay rơi khắp mọi nơi dưới mặt đất, khiến tôi cảm thấy hơi buồn nôn.
Âm thanh nôn khan của tôi khiến anh ta cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267170/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.