Trên đầu tôi bốc khói rôi, vẫn còn muốn tiếp à? Mỗi khi tôi có dấu hiệu chống cự hoặc khiêu khích, anh ấy lại áp đảo tôi với sức mạnh lớn hơn.
Lúc này như ngôi trên lưng cọp vậy, phải làm sao đây? Có cần lén gọi cho anh tỏi không, bảo anh ấy đến giải cứu tôi.
Thấy tôi đứng im bất động, Giang Lãnh đưa tay ra ôm tôi rồi ngồi xuống bàn, độ cao đột ngột tăng lên để thuận tiện cho hành động của anh ấy, anh ấy bất giác kéo vai áo xuống.
"Đây là phòng khách của nhà người ta, về nhà hãy...Á!"
Tôi đẩy anh ra, anh cắn một cái như cảnh cáo vậy.
"Vậy thì sao? Thật hiểm khi em chủ động.
Trong khoảng thời gian này, em đã trốn tránh bao nhiêu lần rồi, em không phải đã quên là vợ thì nên làm gì rồi chứ?"
Hành động của anh không thể hiện là anh ấy có ý từ bỏ mục tiêu, hơn nữa anh ấy vẫn không mở kết giới, đây là cố ý?! Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhà họ Lâm mở cửa và nhìn thấy? "Về nhà tiếp tục đi?"
Giọng điệu của tôi có chút xấu hổ, sức lực của anh ấy vượt quá khả năng chống cự của tôi, xương cốt tôi như rơm rạ trong tay anh.
Giang Lãnh khẽ cau mày, có lẽ thấy ở nhà họ Lâm thật phiền phức? "Chồng à...làm ơn...đừng ở đây..."
Uy hiếp không được chỉ đành đưa ra chiêu thức cuối cùng.
Ngay cả khi kỹ năng diễn xuất của tôi là điểm trừ, thì chiêu này cũng hoạt động tốt, Giang Lãnh hừ một tiếng rồi ôm tôi vào lòng.
"Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267150/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.