Anh trai tôi đào một cái hố ở đẳng sau nhà gỗ, trước tiên trừ khử tà khí trên da người, sau đó dùng lá bùa nhóm lửa.
Hòa thượng Hối Thích Ngọc thay quần áo hòa thượng, đứng một bên niệm kinh siêu độ, hình ảnh hài hòa trông có vẻ khá buồn cười.
Một nhà sư một đạo sĩ vậy mà lại cùng nhau siêu độ.
Đến khi chúng tôi xong việc, Giang Lãnh cũng nhẹ nhàng tới đây, anh kéo tôi vào trong căn nhà gỗ, tôi phát hiện tất cả mọi người đều ở trong lêu vải, cả ngôi nhà chỉ có hai người chúng tôi.
Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, Thẩm Thanh Hà liếc tôi một cái khinh thường, ánh mắt những người khác cũng mang vẻ háo hức mong chờ nhìn tôi.
"Nơi này lớn như vậy, tại sao bọn họ không thể vào trong này được?"
Tôi lấy làm lạ hỏi.
"Bởi vì anh đã che phủ lại rồi"
Giang Lãnh kéo tôi đến sảnh sau của nhà gỗ, nơi này treo đầy những tấm vải mỏng màu trắng, nhìn có vẻ thần bí lại mơ hồ.
Trong sảnh còn đặt một đài ngọc hình chữ nhật, trên đài ngọc còn có một tấm vải trằng phủ lên.
Giang Lãnh kéo tôi đến bên cạnh đài ngọc, trầm giọng hỏi: "...
Mộ Lan Lăng, em đã nghĩ kỹ muốn đưa ra yêu cầu gì chưa?"
Hả? Tôi hơi gật đầu nói: "Đã nghĩ kỹ rôi, nhưng bây giờ em không thể nói...
Anh nhíu mày nhìn tôi, khó hiểu hỏi: "Bây giờ không nói thì em định đến bao giờ mới nói?"
"... Em cảm thấy nói ra rồi cũng chắng có ý nghĩa gì"
Tôi cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267111/chuong-147.html