Khí tức đen tối ở đăng sau cánh cửa cũng đã kinh động đến mấy vị đại sư ở dưới tầng, trợ lý của Tề đại sư chạy lên gào về phía chúng tôi: "Đừng mở cửa! Sư phụ của tôi nói là có thứ gì đó xông vào đây rồi!"
Anh trai tôi thì từ trong ba lô rút hai thanh kiếm mà ông cố nội cất tận dưới đáy quan tài ra: "Lan Lăng, cái này nhẹ, em cầm cái này."
Anh ấy đưa thanh kiếm gỗ đào Thất Tinh được chạm rỗng rất tỉnh xảo cho tôi, còn mình thì cảm thanh pháp kiếm Càn Khôn, ngậm lấy bùa đồng rồi chuẩn bị đi mở cửa.
Vị trợ lý này cuống lên, vội xông đến ngăn anh ấy lại, nói: "Sư phụ của tôi nói không được mới Thứ ở bên trong đó rất nguy hiểm! Đợi ông ấy bày trận pháp xong rồi mới xử lý nó được!"
"Được rồi, cái thứ ở trong đó chúng tôi từng gặp rồi, sư phụ của anh mà muốn thu phục nó thì nhanh lên, đừng có mà bày vẽ mấy trận pháp gì nữa, đến lúc bị chúng tôi xử lý xong rồi thì lại bảo là chúng tôi không nể mặt ông ta"
Anh trai tôi đối với vị Tề đại sư này vô cùng không hài lòng, không hề muốn giữ thể diện gì cho ông ta cả.
Tôi kéo Lâm Thừa Dũng ra đến góc hành lang, đứng chặn ở phía trước anh ta rồi nhìn la bàn, kim của la bàn vẫn không ngừng chỉ về phía cửa thư phòng, Lâm Thừa Dũng không ngoan ngoãn ở đằng sau lưng tôi mà lách người ra đứng chặn trước la bàn của tôi.
Tôi mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267067/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.