Đứng xa xa nhìn người đàn ông kia, chúng tôi đều nhận ra đó là Tư Đồ Nam.
Tư Đồ Nam đeo kính mát, bên người còn có mấy người mặc âu phục màu đen đi theo, anh ta dừng xe ở chỗ của Vân Kỳ rồi đợi cô ta xuống xe, rõ ràng có thể thấy được anh ta biết nơi ở của Vân Kỳ.
Vân Kỷ vừa xuống xe đã bị người của anh ta kéo đi, tuy vẻ mặt Vân Kỳ không vui nhưng cô ta không phản kháng, nhìn dáng vẻ này chắc là cô ta biết Tư Đồ Nam.
Tư Đồ Nam quay lại nhìn mọi thứ xung quanh một lần nữa, còn tôi thì rụt người nấp sau ghế phụ, anh trai của tôi thì cúi đầu giả vờ gọi điện thoại, may là chiếc xe đang lái không phải chiếc mà chúng tôi lái đến Tử Hoa Sơn, cho nên anh ta vẫn chưa phát hiện ra người bên trong xe là tôi và anh trai.
"Tư Đồ Nam nói có chuyện cân làm nên đến thành phố này, chẳng lẽ anh ta giúp nhà Vân Kỳ làm gì à? Tôi nhớ bố của Vân Kỹ là phó thị trưởng đấy."
Tôi nhỏ giọng nói với anh.
Anh trai tôi vuốt cằm lại bảo: "Nếu như ông ấy là phó thị trưởng, vậy thì họ mời người nhà Tư Đô về cũng có thể hiểu được nhà bọn họ vốn cung cấp dịch vụ cho một vài người có thế lực."
Không biết vì sao lân gặp lại Tư Đồ Nam này, tôi cảm thấy, cảm thấy có hơi mất tự nhiên một chút.
Đúng ra thì đây là lần thứ hai tôi gặp anh ta, lúc trước anh ta giúp đỡ tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267056/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.