Loại hơi thở này không phải là khí âm, chỉ là nơi này quá lâu không thông gió nên mang theo hương vị bụi đất.
Chờ trong chốc lát, anh hai tôi ngậm lấy bùa đồng đi xuống, ánh sáng trắng của điện thoại di động chiếu sáng cầu thang gạch đá lạnh như băng.
Ông cô đúng là rất có tâm, hang động trộm cướp cũng cải tạo đến quy củ như thế, xem ra rất giống một cái tầng hầm khổng lồ.
Khi nhìn thấy chiếc quan tài điêu khắc long phượng trong phòng chủ mộ, tôi không nhịn được rùng mình một cái, loại sợ hãi năm đó quá sâu sắc, hiện tại vẫn còn có di chứng.
"Ơ, sao nơi này bị thay đổi thành thế này rồi?"
Anh hai tôi buồn bực nhìn về phía phòng xép ở một bên, bên trong đặt một cái giường, trên có bàn đọc sách, còn có giá bác cổ*, nhưng trên giá trống rỗng.
(*Giá bác cố: một loại tủ để đồ) "Ông cố định dùng nơi này làm phòng chứa đồ sao?"
Anh ấy vừa nói, vừa đi vào xem xét.
Tôi không dám đứng một mình tại phòng chủ mộ, vừa định đuổi theo bước chân anh hai tôi tiến vào phòng xép, đột nhiên sau lưng có cảm giác lạnh buốt, thật giống như, có người đè lại bờ vai của tôi...
Tôi đứng ở cửa phòng xép, sau lưng run lên từng đợt.
Tôi lấy dũng khí chậm rãi quay đầu, sau lưng trừ quan tài không có những vật khác.
"...
Lan Lăng."
Một âm thanh vang lên trong đầu tôi, là âm thanh một người phụ nữ.
Toàn thân tôi giật mình một cái, nơi này sao còn có quỷ được?! Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267014/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.