Khanh Khanh vốn không để ý tới chuyện ở bệnh viện nhưng không ngờ lại lên cả bản tin tối.
"Anh Khiết, hai người đó... đánh nhau như vậy... lẽ nào không có ai vào can à?" Khanh Khanh nhìn hình ảnh máu me trên màn hình, không chỉ có La Mị Quỳnh và Hồ Tiêu Lương, La Tiêu Phụng và cô bé kia trông cũng rất thảm, cô bé kia khéo bị hỏng mặt không chừng.
"Bà xã, đây là việc của người khác, chúng ta không cần quan tâm đâu. Cả ngày nay chơi với đám trẻ đã mệt lắm rồi, đi ngủ sớm đi." Lăng Duy Khiết vừa nói vừa tắt tivi đi.
Khanh Khanh thấy hơi buồn, dù đã nói đừng để ý họ bao nhiêu lần đi nữa nhưng trong lòng thì vẫn nghĩ đến, biết rõ đó là bản chất của họ mà vẫn mong họ sẽ thay đổi.
Sáng hôm sau, trước khi Lăng Duy Khiết ra khỏi nhà còn dặn dò Khanh Khanh thêm một lần nữa.
"Dù trời có sập xuống thì em cũng đừng ra khỏi nhà. Kể cả mấy người kia đến tìm em thì em cũng không cần ra tiếp, anh đã báo với chú Phúc rồi, chú ấy sẽ xử lý hết. Anh biết để em ở nhà cũng lũ trẻ như vậy sẽ rất chán, nhưng ba mẹ con kiên nhẫn thêm nhé, bao giờ xử lý xong chuyện này cả nhà ta sẽ đi du lịch." Lăng Duy Khiết dỗ dành Khanh Khanh.
"Anh Khiết, có phải anh đã điều tra ra được điều gì rồi không? Kẻ mưu sát bố là ai vậy?" Khanh Khanh không khỏi tò mò khi thấy Lăng Duy Khiết đã lên kế hoạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-chan-nan-gap-tinh-yeu-dich-thuc/2103484/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.