Khanh Khanh ngắt cuộc gọi luôn, lúc Lăng Duy Khiết đi ra cô cũng không nói gì mà chỉ hỏi tình hình phiên tòa.
"Tình hình phiên tòa hôm nay có ổn không anh?"
Lăng Duy Khiết gối đầu lên tay rồi nói, "Không có vấn đề gì đâu, có vài việc hơi phiền chút thôi, ngày mai phải đưa La Tiêu Phụng đi giám định ADN."
Tuy Lăng Duy Khiết đã liệu trước được việc này, nhưng anh thật sự không muôn gặp lại La Tiêu Phụng. Để tránh phiền phức sau này, anh gọi điện cho Hồ Tiêu Lương đưa con gái của cô ta đến để giải quyết luôn cả thể.
"Ông xã muốn em đi cùng không?" Khanh Khanh dựa vào người anh, nũng nịu hỏi.
"Được, trừ La Tiêu Phụng ra anh còn gọi Hồ Tiêu Lương đến, cô ta cũng có một đứa con gái mà, đúng lúc kiểm tra luôn." Lăng Duy Khiết luồn tay vào trong áo ngủ của Thẩm Khanh Khanh. Xúc cảm mềm mại dưới bàn tay khiến cơ thể anh nóng bừng lên, anh nói bên tai cô bằng giọng trầm thấp, "Em không mặc đồ lót."
"Ừ, mặc đồ lót đi ngủ sẽ ảnh hưởng tuần hoàn máu. Ngày mai em đi với anh nhé?" Bàn tay anh chạm lên da thịt cô, cảm giác tê dại bao phủ lấy mọi ngõ ngách trong cơ thể cô.
Lăng Duy Khiết hôn dọc vành tai, gáy, vai cô, từng nụ hôn nóng bỏng như nham thạch nóng rát chảy khắp cơ thể cô, ăn mòn lý trí khiến cô mơ mơ màng màng.
"Đương nhiên rồi, em là vợ anh cơ mà... Bà xã ơi, em thơm quá..." Lăng Duy Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-chan-nan-gap-tinh-yeu-dich-thuc/2103483/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.