"Thế nên tôi định gặp Tiêu Phụng." Khanh Khanh không nhận ra ẩn ý trong câu nói của Hạ Dụng, chỉ nói ra suy nghĩ của mình.
"Cô muốn nói mọi chuyện cho La Tiêu Phụng?" Hạ Dụng kinh ngạc. Anh nghĩ, đây có xem như phản bội không?
"Đúng, bọn họ một người là chồng tôi, một người là người thân của tôi, tôi không muốn nhìn thấy ai tổn thương. Huống hồ, tôi cảm thấy chuyện tình cảm không phải đơn phương, có lẽ năm đó bố của Duy Khiết cũng sai chứ? Anh ấy không thể đổ mọi lỗi lầm lên mẹ tôi được." Khanh Khanh trịnh nghiêm túc nói.
Cô đã nghĩ về chuyện này rất lâu, và cả chuyện của mình. Giống như Lăng Duy Khiết và Tiêu Phụng, nếu Lăng Duy Khiết không phối hợp thì Tiêu Phụng có nhiệt tình thế nào đi nữa cũng làm sao dính được lên người Lăng Duy Khiết, càng không thể xảy ra chuyện gì, cho nên cô cảm thấy câu chuyện hai mươi năm trước có lẽ cũng như vậy.
"Chuyện này, có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết. Nhưng tôi từng nghe Duy Khiết nói, bố cậu ấy để lại nhật ký, có lẽ bên trong có ghi lại, hoặc là cô hỏi thử mẹ mình xem. Như vậy, chuyện năm đó sẽ được làm sáng tỏ." Thân là người đứng ngoài, quả thực Hạ Dương không biết phải nói gì, nói gì cũng không ổn, sợ sẽ phá hoại tình cảm vợ chồng bọn họ.
"Có nhật ký?" Khanh Khanh kinh ngạc, nhưng cô lại càng muốn xem cuốn nhật ký kia, lẽ nào vì trong nhật ký có ghi lại gì đó, nếu không thì sao hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-chan-nan-gap-tinh-yeu-dich-thuc/2103459/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.