"Vợ à, anh chẳng làm gì sai cả. Tất cả những điều này là do La Tiêu Phụng tự mình gây nên. Cô ta thích tưởng bở, tự mình đa tình thì phải tự gánh hậu quả." Lăng Duy Khiết lơ đễnh nói.
Chuyện này với hắn là niềm vui bất ngờ, nhưng hết thảy đều vì La Tiêu Phụng tự tìm lấy. Xã hội trong thời đại bây giờ, kẻ giàu người nghèo có bao nhiêu? Lên mạng xem là biết ngay.
"Nhưng anh là kẻ đầu sỏ gây lên, từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ chồng mình sẽ là người như vậy. Anh có thể tiếp tục báo thù, nhưng xin anh hãy ký vào bản thỏa thuận ly hôn đi." Khanh Khanh đau lòng nói.
Tuy rằng mọi chuyện là do La Tiêu Phụng tự mình rước lấy, nhưng nhất định cũng do Lăng Duy Khiết ngầm sắp đặt. Cô đang nghĩ, người đàn ông như vậy, cô thật sự có thể phó thác cả đời mình cho anh ta sao? Một người đàn ông không từ thủ đoạn như vậy có tư cách làm bố của con trai cô sao?
"Vợ à, em đừng mơ mộng nữa. Cả đời này em cũng đừng mong lấy được bản thỏa thuận ly hôn, kiếp sau cũng đừng mơ. Em điều dưỡng cơ thể cho tốt, chúng ta sẽ lại nhanh có con thôi." Lăng Duy Khiết chẳng hề tức giận chút nào.
Cái gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau chính là vậy. Nếu Khanh Khanh không yêu anh thì sẽ không giận dữ đến thế.
"Tôi không thể không ly hôn. Tôi sẽ nộp đơn lên tòa án xin ly hôn. Anh đi đi. Từ hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy anh xuất hiện ở đây nữa." Khanh Khanh ném mạnh chỗ đồ ăn vào Lăng Duy Khiết.
Chiếc bánh ngọt màu hồng chảy ra thành từng miếng vụn bơ sữa trên khuôn mặt của Lăng Duy Khiết.
"Thẩm Khanh Khanh, em đừng được nước lấn tới. Lúc trước là em cầu xin anh, cưới anh. Giờ em lại muốn ly hôn, không có cửa đâu." Lăng Duy Khiết lau bánh ngọt trên mặt, oán hận nói.
"Cút, Lăng Duy Khiết, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch báo thù của anh sao? Tôi cảm thấy xấu hổ vì tất cả những điều anh làm hôm nay. Tôi quyết không để anh thành công." Khanh Khanh đau lòng nói. Cô nghĩ tới bộ dạng thê thảm của La Tiêu Phụng mà thấy thực hối hận. Hôm qua cô không nên kích động cô ta.
"Cô Lăng, anh Lăng, xin cô bình tĩnh một chút, bình tĩnh nào, cô không được giận dữ." Hộ sĩ nghe thấy tiếng ồn ào trong này nên vội chạy tới ngăn lại.
"Nhờ mọi người mời anh đây ra ngoài, tôi không quen anh ta." Khanh Khanh chỉ tay vào Lăng Duy Khiết, nói với hộ sĩ.
Cô cố nén lại, cô quyết định phải gặp mẹ, quyết định phải nói ra chuyện Lăng Duy Khiết muốn báo thù. Cho dù thế nào cô cũng không thể để Lăng Duy Khiết làm như vậy nữa, nếu không sẽ xảy ra án mạng.
"Thẩm Khanh Khanh, em đủ rồi, em đừng quên em là vợ anh." Lăng Duy Khiết buồn bực. Anh vừa mới nếm được chút sảng khái khi báo thù, anh quyết không buông tay.
"Lăng Duy Khiết, nếu anh không ly hôn, vậy anh cũng đừng hòng báo thù. Tôi sẽ nói mọi chuyện cho mẹ, sẽ để Tiêu Phụng biết sự thật. Anh đừng mơ báo thù nữa." Khanh Khanh lạnh lùng nhìn Lăng Duy Khiết, căm hận nói.
Ý cười của Lăng Duy Khiết để lại bệnh viện, mang theo lời cáo buộc của Khanh Khanh rời đi. Buổi tối anh lại tới Sí Duyên, phá lệ, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua anh không nhìn thấy Hạ Dụng ở Sí Duyên.
Cứ thế đợi tới mười giờ tối vẫn không gặp được Hạ Dụng. Dường như anh đã quen với việc khi có tâm sự là tới Sí Duyên, có chuyện không vui thì trút nỗi lòng với Hạ Dụng. Lúc này Hạ Dụng không có ở đây, ngay cả rượu uống vào cũng đắng ngắt.
"Anh trai ngốc, đó là gạt người ta thôi. Nhưng em tin chú Hạ sẽ không lừa mấy đứa nhóc chúng ta. Chú nói đúng không chú Hạ?" Duệ Duệ trừng mắt nhìn anh trai. Trong lòng cậu nhóc đang oán giận, vì sao ông trời không để nó sinh ra trước Lâm Lâm, quá bất công.
Rạng sáng ngày hôm sau, vừa mới mở mắt hai đứa nhỏ đã giục chú Hạ nhanh dẫn hai đứa đi thăm mẹ.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, thật ra là thế này, tối ngày hôm trước, mẹ cháu xảy ra chút chuyện bất ngờ nên giờ đang ở bệnh viện. Chú có thể dẫn các cháu đi, nhưng các cháu không được ồn ào. Bây giờ mẹ cần được nghỉ ngơi, càng không được nổi giận. Thế nên, các cháu không được tỏ vẻ bất mãn với bố trước mặt mẹ, như thế mẹ sẽ rất buồn." Trước khi đi, Hạ Dụng nói với hai đứa trẻ.
"Chú, mẹ đang ở bệnh viện mà sao đến giờ chú mới nói cho tụi cháu biết. Chú thật quá đáng, chúng cháu phải đi thăm mẹ." Vừa nghe thấy tin mẹ bị bệnh, hai đứa nhỏ lập tức nổi giận, chúng chĩa mùi dùi về Hạ Dụng.
"Bé cưng, lúc này bệnh viện đã cấm thăm bệnh rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta đi có được không?" Hạ Dụng hơi hối hận, anh không nên nói với hai đứa vào lúc trời tối.
"KHÔNG, chú là người xấu, tụi cháu không tin chú nữa. Duệ Duệ, chúng ta đi tìm mẹ." Hai đứa nhỏ nổi nóng lên một cái thì Hạ Dụng cũng không biết phải làm sao. Cuối cùng, Hạ Dụng không thể không thỏa hiệp, nửa đêm dẫn theo hai anh em tới bệnh viện.
"Thế này được không, chú bảo người ta kê thêm một cái giường lớn trong phòng bệnh của mẹ hai đứa, nhưng hai đứa phải hứa với chú không được làm ồn mẹ." Trên đường đi, Hạ Dụng không thể không ra điều kiện với hai đứa.
"Được rồi, coi như là chú sai, chú nhận lỗi với hai đứa được chưa." Hạ Dụng thở dài. Dù chỉ mới hai ngày anh đã mệt muốn xỉu. Hai con quỷ nhỏ này, không nói tới việc sinh lực tràn trề mà câu hỏi đưa ra còn nhiều vô cùng. Nhất là bé Duệ, câu hỏi của nó trên cơ bản đều không trả lời được.
Mãi sau anh mới nghe James nói rằng hai đứa nhóc này đều là thiên tài nhi đồng, chả trách tụi nó lại thông minh như thế, anh không khỏi thông cảm cho Lăng Duy Khiết.
Mới vừa bắt đầu kẻ làm cha là cậu ta đã khiến hai đứa nhóc này khó chịu, giờ còn chọc vào Khanh Khanh, chỉ sợ cậu ta sẽ bị hai đứa xử đủ mới được chấp nhận.
Anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ảo não của Lăng Duy Khiết, có thể nói, cả thế giới này đều biết cậu ta có một cặp song sinh, thế nhưng kẻ gieo hạt kia lại ba lần bảy lượt không biết điều này.
Lúc Hạ Dụng dẫn hai đứa tới bệnh viện, Khanh Khanh đang xem tin tức ban đêm, mà còn vừa vặn đang chiếu chuyện xảy ra ở cục dân chính buổi sáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]