“Thượng bất chính hạ tắc loạn, đúng là mẹ nào con nấy, bà già đầu rồi mà cũng không có giáo dưỡng, ngay cả sinh con cũng chẳng phải là con người!” Tô Tú Song cắn răng, giành lấy ly rượu trong tay vị khách bên cạnh, trực tiếp đổ lên đầu thằng nhóc. Cô còn chưa hết giận, tiếp tục giật chiếc kéo trong tay thằng nhóc, nắm cổ ó, ăn miếng trả miếng cắt rách bộ tây trang nhỏ của nó. 
Thoáng chốc, tiếng khóc the thé của thằng nhóc lại vang vọng đại sảnh. Trân Liên khó tin trừng Tô Tú Song. Tô Tú Song lạnh lùng nhìn bà ta: “Nhìn gì mà nhìn, bà không dạy dỗ được thì để tôi dạy giúp cho!” 
“Cao Vĩ, Cao Vĩ!” Trân Liên ôm ngực, liên tục trợn trắng mắt, suýt nữa thì ngất xỉu. 
Trân Cao Vĩ mới bước vào đại sảnh, nghe thấy tiếng kêu thì vội vàng chạy tới: “Sao vậy mẹ?” 
“Nhìn xem con trai con bị bắt nạt đến cỡ nào kìa! Bắt lấy con tiện nhân này cho mẹ!” 
Trần Cao Vĩ nhìn thoáng qua đứa con trai đang gào khóc, quần áo bị cắt rách hết, lại liếc nhìn Tô Tú Song. Trong ấn tượng của hắn ta, giới thượng lưu thủ đô chưa từng xuất hiện gương mặt này, chắc chắn là trà trộn vào đây bằng đường ngang ngõ tắt nào đó. Nghĩ vậy, hắn lập tức nắm lấy cánh tay Tô Tú Song, khiến cô không thể nhúc nhích. 
Trân Cao Vĩ vốn cao lớn, Tô Tú Song lại đang bị đau tay nên hoàn toàn không thể tránh thoát. Khách khứa chung quanh cũng chỉ xem trò hay, không một ai lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118339/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.