Trần Cao Vĩ bất chấp mọi thứ, vội đi kéo mẹ mình lại: “Mẹ, mẹ quấy rối đủ chưa?” 
“Quấy rối á? Tao quấy rối hồi nào?” 
Trần Liên không để ý tới Trần Cao Vĩ, vẫn tiếp tục kêu ta, gương nanh múa vuốt xông về phía Hoắc Dung Thành. 
Sắc mặt Hoắc Dung Thành vô cùng khó coi. Anh không kiên nhẫn dây dưa với một mụ già chanh chua, chỉ giơ chân đá vào bụng Trần Liên, lạnh lùng nói: “Loại người này mà cũng xứng xuất hiện trong bữa tiệc của nhà họ Hoắc sao? Ai dẫn bà ta đến đây?” 
Nghe vậy, chung quanh đều lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng. Vào lúc này thì ai dám đụng vào nòng súng của cậu hai? 
Sắc mặt Trần Cao Vĩ trắng bệch, suýt nữa ngất xỉu. Hắn ta run rẩy quỳ xuống: “Cậu… Cậu hai, chúng tôi sẽ cút ngay, mong cậu tha cho Trần thị!” 
Hôm nay hắn vất vả lắm mới trà trộn vào tiệc sinh nhật của nhà họ Hoắc, chính là vì muốn kiếm chút tài nguyên cho Trần thị. Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những không kéo được tài nguyên mà còn rước họa vào thân! 
Hoắc Dung Thành bước lên trước một bước, áo khoác màu đen đong đưa theo từng bước chân. Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Trần Cao Vĩ, chẳng buồn nhiều lời một câu, dứt khoát ra lệnh: “Ném ra bên ngoài.” 
Bảo vệ nhanh chóng đi tới, Trân Cao Vĩ, Trần Liên, ngay cả thằng bé vẫn luôn gào khóc cũng không tha, tất cả đều bị kéo ra đại sản, ném xuống đất. 
Xong đời! Xong thật rồi! Trân Cao Vĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118337/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.