“Bọn họ đều là những công nhân bình thường, đã theo chị từ khi còn trẻ.
Bọn họ đều dựa vào công ty nuôi sống gia đình, Tú Song, em có thể đi cầu Hoắc Dung Thành giúp đỡ không?”
Nghe nói như thế, Tô Tú Song theo bản năng nhíu chặt lông mày.
Tô Tú Duyên nhìn thẳng vào cô, nhận được ánh mắt bài xích, phản kháng và do dự, Tô Tú Song mím môi nói: ‘Chị nghĩ tôi sẽ không nói câu này sao? Về phần công ty, chờ nghe ngày phá sản đi.”
Cúp điện thoại, cô không chỉ không thả lỏng, trái lại càng nặng nề hơn.
“Rầm rầm rầm…
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Cô ngẩng đầu lên.
“Tú Song à, đừng có gấp. Sức khỏe là quan trọng nhất, chị con cũng đã ngã bệnh, con tuyệt đối đừng để diễn ra tình trạng như vậy. Hiện tại công ty còn hi vọng con chăm nom nữa.”
Bác Trần 56 tuổi bưng sữa bò nóng đi tới, nhẹ giọng an ủi.
“Cảm ơn bác Trân”
Khóe miệng Tô Tú Song gượng ép cười, quả thực so với khóc còn khó coi hơn: “Bác là cổ đông công ty, hiện tại ném cổ phần vào, cháu cũng rất có lỗi với bác.”
“Không liên quan, trước tiên uống chút sữa bò nghỉ ngơi một lát.”
Bưng lên cốc sữa, Tô Tú Song còn chưa kịp uống, điện thoại di động lại vang lên. Cô liếc nhìn màn hình.
Thấy ba chữ Lưu Mộ Liên, cô nhắm chặt mắt, bất đắc dĩ nhận điện thoại.
“Mấy phút nữa mày về nhà họ Hoắc?” Bà đi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118180/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.