“ Ừ”
Hoắc Dung Thành không lạnh không nóng trả lời, ánh mắt mờ mịt, tuy không hài lòng nhưng cũng dừng xe lại.
“Cảm ơn”
Tô Tú Song thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, cũng không khó nói chuyện lắm.
Nhìn thấy chiếc xe quay đầu lại, cửa sổ mở ra một nửa, giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của người đàn ông truyên vào tai: “Chiêu nay đón em”
Tô Tú Song sửng sốt.
Sao Hoắc Dung Thành lại kì cục như vậy?
Mặt trời chưa mọc từ đằng Tây, trời cũng không đổ mưa máu, bất bình thường.
Nghĩ ngợi hồi lâu, cũng không nghĩ ra được điều gì, trái lại còn làm hao tổn cả đống nơ-ron thần kinh.
Tô Tú Song chau mày, nghe thấy tiếng Bạch Tĩnh gọi, cô thôi không suy nghĩ lung tung, gói ghém tâm tư lại và bước tới.
Quẹt thẻ xong, ai nấy trở về vị trí làm việc của mình.
Tân Du Du và trợ lý vẫn hậm hực với cô, ghét ra mặt không hề che giấu.
Tô Tú Song sắm vai người mù, coi như không nhìn thấy.
Hình như hôm nay cả đoàn làm phim đều bận rộn, ngay đến các vai phụ cũng không kịp thay phục trang trong phòng thay đồ mà vất cả đống quần áo ngay trên đất, của ai người nấy nhặt ra mặc.
Vừa mặc bộ này xong lại mặc tiếp bộ khác, Tô Tú Song bận muốn phát điên, chỉ mong mình có thêm ba đầu sáu tay.
“Đầu óc chứa toàn phân bò, mẹ kiếp, làm cái trò mèo gì không biết”
Đột nhiên, tiếng chửi bới giận dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2435360/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.