Chương trước
Chương sau
“ Ừ”

Hoắc Dung Thành không lạnh không nóng trả lời, ánh mắt mờ mịt, tuy không hài lòng nhưng cũng dừng xe lại.

“Cảm ơn”

Tô Tú Song thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, cũng không khó nói chuyện lắm.

Nhìn thấy chiếc xe quay đầu lại, cửa sổ mở ra một nửa, giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của người đàn ông truyên vào tai: “Chiêu nay đón em”

Tô Tú Song sửng sốt.

Sao Hoắc Dung Thành lại kì cục như vậy?

Mặt trời chưa mọc từ đằng Tây, trời cũng không đổ mưa máu, bất bình thường.

Nghĩ ngợi hồi lâu, cũng không nghĩ ra được điều gì, trái lại còn làm hao tổn cả đống nơ-ron thần kinh.

Tô Tú Song chau mày, nghe thấy tiếng Bạch Tĩnh gọi, cô thôi không suy nghĩ lung tung, gói ghém tâm tư lại và bước tới.

Quẹt thẻ xong, ai nấy trở về vị trí làm việc của mình.

Tân Du Du và trợ lý vẫn hậm hực với cô, ghét ra mặt không hề che giấu.

Tô Tú Song sắm vai người mù, coi như không nhìn thấy.

Hình như hôm nay cả đoàn làm phim đều bận rộn, ngay đến các vai phụ cũng không kịp thay phục trang trong phòng thay đồ mà vất cả đống quần áo ngay trên đất, của ai người nấy nhặt ra mặc.

Vừa mặc bộ này xong lại mặc tiếp bộ khác, Tô Tú Song bận muốn phát điên, chỉ mong mình có thêm ba đầu sáu tay.

“Đầu óc chứa toàn phân bò, mẹ kiếp, làm cái trò mèo gì không biết”

Đột nhiên, tiếng chửi bới giận dữ vọng tới, tiếp đó lại có đồ đạc bị hất đổ kêu loảng xoảng.

Tô Tú Song tò mò ngoái đầu lại thì thấy một người đàn ông với bộ râu quai nón đang hằm hằm tức giận, đứng lên đi tới trước mặt diễn viên vào vai nữ phụ số ba, vung tay giáng một cái tát: ‘Khóc thôi cũng không biết, cô biết làm cái gì hả? Đúng là cái loại vô tích sự!”

Cô gái bị đánh mặt sưng tấy, có lẽ cũng không chịu đựng nổi tủi hờn và xấu hổ nữa nên bật khóc.

“Lát nữa hãy khóc như thế cho tôi, còn không khóc ra được là còn tát, đánh cho đến khi nào khóc được thì thôi.”

Trương Tiến Trung ngậm điếu thuốc, †ỏ ra mất kiên nhẫn.

Ác ôn!

Tô Tú Song thương tình và đồng cảm với vai nữ phụ số ba.

Trước mặt tất cả mọi người ở giữa nơi đông đúc bị người ta đánh mắng thì chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt vô cùng.

“Hôm nay Trương Râu lại lên cơn à?”

“Tại cô nữ phụ số ba kia kìa, tên là Liễu Y Y, hôm nay quay cảnh của cô ta, thế mà cô ta lại ngủ quên, không thèm đến luôn, làm thế chẳng hóa ra vỗ mặt đạo diễn à?”

“Hê hê, hay là tối qua ứ ừ ư với anh nào nên sáng ra mới ngủ quên?”

“Chậc chậc, không ngờ cô ta lại kiếm được nhà đầu tư khỏe phết nhỉ”

Đám diễn viên quần chúng túm tụm lại nhỏ to bàn tán, thỉnh thoảng lại rộ lên một tràng cười.

Tô Tú Song chớp mắt, hai tai dựng đứng lên nghe lén một cách công khai, chỉ nghe thôi đã quá đủ.

Cuộc trò chuyện này để lộ ra một lượng tin tức khổng lồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.