Đội trưởng lúc này vô cùng sửng sốt, nhưng anh ta không ngờ rằng anh ta thật sự có thể nhìn thấy Hoắc Dung Thành thật.
Hoắc Diệc Phong được cưng chiều từ bé, là thiếu gia nhà họ Hoắc, có bao giờ phải chịu oan ức như thế này?
Cậu ta ngồi đó, không muốn cử động.
Hey, cậu ta không phải người dễ dãi bỏ qua đâu nhét!
“Không đi?”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, lạnh lùng nhìn Hoắc Diệc Phong vẫn đang ngồi xổm trong góc.
“Mời thần thì dễ tiễn mới khó, em không phải là người dễ dàng như vậy, muốn bắt đến thì bắt, muốn thả đi thì phải đi, xem em là cái gì vậy, Pikachu?”
Hoắc Diệc Phong tức giận đùng đùng, sự tức giận của cậu vẫn chưa tan biến.
Ánh mắt rơi trên người cậu, Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc sang, môi mỏng mấp máy, lời nói ra không hề nể tình: “Dựa vào bản lĩnh của mình vào đồn cảnh sát, vẫn còn mặt mũi ở đây tức giận với anh?”
Vừa nghe câu này, trên gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Diệc Phong đầy sự ai oán, mím môi, giống như cô con dâu phải chịu uất ức.
“Hỏi cậu một lần cuối, có đi hay không?”
Sự nhẫn nại trên gương mặt của Hoắc Dung Thành dần dần biến mất, không còn nhẫn nại nữa.
“Không đi!”
Bị oan uổng, sự oán hận trong lòng Hoắc Diệc Phong rất lớn.
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành mặt không biểu cảm quay người, chân dài bước đi, đi ra bên ngoài.
Tô Tú Song nhìn hai mắt Hoắc Diệc Phong, sau đó, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2434935/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.