Sắc mặt Hoắc Dung Thành âm u, nhẹ cởi hai cúc áo trên cổ áo sơ mi, ngữ khí vừa nóng nảy vừa ác liệt.
Tô Tú Song sững sờ.
Người đàn ông này lại bị phát bệnh rồi, đang điên gì vậy hả?
Đột nhiên Hoắc Dung Thành cúi người, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm vào lòng người đàn ông.
Cô có chút đau, hơi hơi nhăn mày.
Đây là đang chơi trò gì?
“Chưa thấy qua người phụ nữ nào ngốc như em, đúng là ngu hơn cả heo!
Tay bị tàn phế rồi à mà không biết thắt dây an toàn?”
Ôm cô, lồng ngực Hoắc Dung Thành kịch liệt phập phồng, thanh âm trâm thấp cực kỳ nóng nảy.
Tô Tú Song ngơ ra lại ngơ ra, xuất thần.
Lễ nào, anh đang lo lắng cho mình sao?
Một dòng nước nóng chảy qua lòng cô, tim Tô Tú Song cũng theo đó mà đập loạn không ngừng.
Gắng nhịn nổi đau đớn khó chịu, cô nâng tay lên, vỗ nhẹ sau lưng Hoắc Dung Thành, giống như dỗ trẻ con: “Không sao, chẳng phải tôi vẫn còn tốt đây sao?”
Ai biết, vừa nghe tới câu này, sắc mặt Hoắc Dung Thành càng âm u hơn, ác liệt trừng cô: “Ha, người vừa ra khỏi phòng cấp cứu, mà còn có mặt mũi nói câu này, hửm?”
Trên mặt anh không có cảm xúc, giọng điệu lạnh nhạt trào phúng, tràn đầy quái gở, dưới đáy mắt, toàn bộ đều là lửa giận.
Tự biết mình đuối lý, Tô Tú Song liền ngượng ngập cười cười.
Lúc này cửa phòng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2433957/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.