“Dung Thành, anh đừng trách anh ấy, anh ấy cũng không biết sẽ xảy ra tai nạn giao thông, mà tôi cũng không phải con nít ba tuổi, không cần anh ấy trông chừng”
Tô Tú Song mở miệng nói đỡ cho Hoắc Diệc Phong.
Hoắc Diệc Phong cũng không phải vệ sĩ của cô, bất cứ lúc nào cũng đi theo cô thì kỳ quái biết mấy?
“Còn chê mình bị thương nhẹ quá?
Ngậm miiệng lại cho tôi.”
Hoắc Dung Thành quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn cô một cái, sắc mặt không đẹp đế gì.
Tô Tú Song thở nhẹ một hơi, có hơi thấy đáng thương mà liếc Hoắc Diệc Phong một cái.
Anh ta không chỉ là người dễ bắt nạt, mà còn là một tên xui xẻo, trời sinh chính là để gánh tội.
“Nằm úp xuống.”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành đầy thâm thúy, dừng ở trên người Hoắc Diệc Phong.
Không nói hai lời, hiếm khi Hoắc Diệc Phong lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thân hình thon dài trực tiếp nằm lên trên sô pha.
“Bảy cái, tự mình đếm lấy”
Lời nói vừa dứt, Hoắc Dung Thành rút ra dây lưng trên hông của mình ra, cánh tay giơ lên, hạ xuống, dây lưng kêu lên “Bốp” một tiếng, ngay ngắn dừng lại trên mông của Hoắc Diệc Phong.
Chỉ nghe thấy những âm thanh vang lên kia, Tô Tú Song cũng cảm thấy có chút không đành lòng.
“Bốn, năm, sáu, bảy.. “
Cắn chặt răng, Hoắc Diệc Phong nhíu mày, thanh âm vô cùng vang dội, thậm chí còn vang hơn cá tiếng thắt lưng rơi xuống da thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2433954/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.