Chương trước
Chương sau
Xuống giường, cô vội vàng kéo hết những thứ như bàn ghế ra khỏi, mở cửa phòng bệnh.

Bạch Tĩnh xách theo bữa trưa, khuôn mặt vô cùng kỳ lạ nhìn cô chằm chằm: “Cậu làm cái gì vậy? Sao lâu thế mới ra mở cửa, hơn nữa đầu còn đầy mồ hôi thế kia”

“Không có gì.”

Tô Tú Song khẽ nhếch môi, không muốn nói gì hay giải thích quá nhiều.

“Vết thương của cậu còn chưa khỏi, tớ đã hầm một ít canh, còn xào thêm ít rau xanh, ăn trước một ít đi.”

“Sao cậu lại biết tớ còn chưa ăn sáng cơ, cứ như là con sâu trong bụng tớ vậy.

Tô Tú Song cười, ngồi xuống ghế sô pha mở hộp giữ nhiệt ra, mùi hương lan tỏa bốn phía, phải uống liền hai bát canh thì khuôn mặt cô mới hiện lên vẻ thỏa mãn: “Không tệ nha, tay nghề có tiến bộ”

“Cậu..” Bạch Tĩnh như đang muốn nói điều gì đó, lại ngập ngừng không thôi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Tin tức, cậu xem chưa?”

“Ừ”

Hai người nói chuyện với nhau cũng không để ý cái gì, cửa phòng bệnh lúc này lại bị người ở bên ngoài đẩy vào.

Một thân hình thon dài cao lớn màu đen xuất hiện ở bên ngoài cửa.

Nghe thấy hai người phụ nữ đang nói chuyện, người đàn ông kia không vào phòng nữa, cũng không làm phiền hai người, chỉ đứng yên lặng ở một góc.



“Tin tức đó rốt cuộc là thật hay là giả?”

“Chắc là thật thôi, dù sao thì cũng đã chụp được cả khuôn mặt như thế rồi” Tô Tú Song lại uống thêm một ngụm canh.

“Vậy cậu… cảm thấy như thế nào?”

Bạch Tĩnh cẩn thận hỏi, sợ là sẽ làm tổn thương đến cô.

Nghe thế, ánh mắt của Tô Tú Song khẽ động: “Tớ có thể có cảm giác gì chứ, chuyện của anh ta không có chút liên quan gì đến tớ cả, cho dù anh ta có chết ở bên ngoài, cũng chẳng liên quan gì hết”

Bạch Tĩnh sửng sốt.

Trâm mặc một hồi lâu, cô ta lại mở miệng, hỏi: “Mối quan hệ của hai người rất không tốt sao? Anh ấy có vẻ rất nuông chiều cậu mà”

“Nuông chiều? Có sao?”

Tô Tú Song đặt bát xuống, không còn khẩu vị.

“Đi đường thì luôn ôm lấy cậu, ngay đến cả việc ăn cơm cũng cần phải đút cho nữa, cậu nói cậu thích đồ ngọt của NUbo, anh ấy liền cho thợ làm bánh đến nhà, cái này còn không được xem là nuông chiều thì là gì?” Lúc nói những lời này, Bạch Tĩnh cắn chặt môi dưới, trong lòng dâng lên một cảm giác hâm mộ và đố ky nồng đậm.

Những điều này còn không được xem là yêu thương, nuôi chiêu sao?

Theo như cô ta thấy thì, đây đã là cưng chiều lên tận trời xanh luôn rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.