"Em yêu anh chưa từng hết yêu"
Câu nói này khiến anh đắng họng. Trịnh Minh Vũ có thể cảm nhận dòng nước ấm đang trượt xuống bên ngực anh, anh kéo cô lại gần hơn nữa.
"Đừng khóc nữa, tất cả đều đã ổn rồi"
...
Khi ánh nắng chói chang chiếu vào ô cửa sổ mới khiến Trịnh Minh Vũ nhíu mày mở mắt.
Sợ tối qua chỉ là một giấc mơ, anh liền quay sang kiếm tìm người con gái bên cạnh.
Thật may vì tất cả đều là sự thật, cô nằm trong lòng anh như một chú mèo đã tìm được chỗ yên bình để ngủ.
Thật hạnh phúc vì mỗi sáng tỉnh dậy là thấy cô ở bên cạnh, ba năm về trước anh cũng từng hạnh phúc.
Nếu không có Lăng Kiêu thì có lẽ hiện tại con anh đã chạy đầy đàn.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Nhiếp Giai Giai đã tỉnh dậy, cô hỏi anh.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Trịnh Minh Vũ lấy lại trạng thái, cúi xuống ánh mắt đầy trìu mến nhìn cô.
"Nghĩ sẽ đồng hành cùng em đến khi về già"
"hmm em cũng đang nghĩ tiếp tục không tha thứ cho anh"
Trịnh Minh Vũ cười cười.
"Vậy hai ta tiếp tục làm thôi "
Nhiếp Giai Giai đẩy Trịnh Minh Vũ ra.
"Né ra đi em còn buồn ngủ"
Trịnh Minh Vũ ân cần vuốt mái tóc mượt của cô. Nhiếp Giai Giai, cảm ơn em.
Không lâu sau, cả hai sánh đôi tiến ra ngoài, mấy ông giám đốc chủ tịch vẫn chưa rời đi mà ngủ lại sáng ra lại bày tiệc đánh mạt chược. Dẫu sao thì bố Trịnh Minh Vũ cũng vừa về, bọn họ phải niềm nở tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bua-cua-trinh-tong/920859/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.