"Giai Giai, đừng giận anh nữa, anh biết anh sai rồi"
Nhiếp Giai Giai nhắm nghiền đôi mắt lại, 1 giây 2 giây rồi 3 giây, cô cuối cùng là vẫn đẩy anh ra.
"Xin lỗi tôi cần ở một mình"
Nói xong Nhiếp Giai Giai quay người tiến vào trong khách sạn tìm một căn phòng nào đó để giữ bình tĩnh.
Anh sai rồi? Cho anh chừa
Ha, Nhiếp Giai Giai cười lớn rồi quyết định đi tắm để giữ bình tĩnh.
Ở đây không có quần áo, Nhiếp Giai Giai nghĩ dù gì cũng ở một mình nên thôi quấn tạm khăn ra ngoài, cô muốn nằm suy nghĩ xem nên tha thứ cho anh như nào. Thú thật thì trước kia hay bây giờ, kể cả lúc anh làm cho cô đau lòng nhất, người cô yêu vẫn luôn là anh.
Đẩy cửa bước ra, suýt nữa cô đã tăng xông mà chết. Trịnh Minh Vũ cứ như ma vậy, anh ta thoắt ẩn thoắt hiện đang ngồi trên giường của cô.
Nghe tiếng động anh đang cúi gằm xuống suy nghĩ cũng phải ngẩng đầu lên, chưa kịp nói gì, cô đã nói.
"Trịnh Minh Vũ, anh đừng có ỉ đây là khách sạn nhà anh thì anh muốn vào đâu thì vào"
Trong giây phút này anh bất giác cười lên một tiếng, anh còn nhớ như in ngày đầu tiên cô ở nhà anh sau đó vào lộn phòng anh cô cũng nói câu y chang như vậy.
Ba năm qua thật sự cô chẳng thay đổi tí nào.
Nhiếp Giai Giai thấy anh cười cũng bất giác nhớ lại câu chuyện ngượng ngùng của ba năm về trước.
Trịnh Minh Vũ đứng dậy tiến lại bế bổng cô lên thả xuống giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bua-cua-trinh-tong/920858/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.