6 năm trước tại Nhiếp gia.
"Ba, mẹ, ông nội đâu, con muốn được nhìn mặt ông lần cuối hức hức.."
Hai ông bà Nhiếp u sầu ôm cô vào lòng.
"Giai Giai, chính bọn ta cũng không được nhìn thấy mặt ông lúc ông được chôn cất "
"Ba mẹ nói vậy là sao, vậy ai đã thực hiện nghi lễ"
"Mọi thứ là do bác cả sắp xếp,không hiểu sao ba mẹ không được phép nhúng tay vào"
...
Thật ra cái chết của ông được dàn xếp rất tỉ mỉ, sau cái chết giả, ông ra nước ngoài kế thừa cơ nghiệp lâu đời của gia đình, cơ nghiệp này chỉ có con trai trưởng trong nhà họ Nhiếp mới được biết. Sau đó ông trở thành một ông trùm mafia. Vì không thể để con cháu biết, ông đành làm như vậy coi như bản thân đã thật sự biết mất khỏi trái đất này.
Từ nhỏ ông rất thương Nhiếp Giai Giai vì cô là cháu gái duy nhất trong nhà. Ông lúc nào cũng nghiêm khắc, tập cho cô một thói quen mạnh mẽ để không phải dựa dẫm vào ai. Năm cô đã trưởng thành và đủ mạnh mẽ, ông mới yên tâm rời xa cô cháu gái bé bỏng của mình yên tâm lập nghiệp.
...
"Chuyện gì vậy, ông ta là ông của cô sao Nhiếp tiểu thư"
Trịnh Minh Vũ nghi ngờ, anh nói.
"Giai Giai, qua đây"
Nhiếp Giai Giai lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh vẫn vậy, vẫn là khuôn mặt của ba năm về trước, chẳng già cũng chẳng mập đi như cô tưởng tượng
Mặc dù biết rằng những thứ anh làm tất cả là vì lo cho an nguy của cô nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bua-cua-trinh-tong/920855/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.