Đám người Trịnh Minh Vũ đã bước vào sảnh lớn nhưng không có ai, Trác Hạo Nhiên hét lớn.
"Lăng Kiêu mau ra đây, đồ hèn"
Cửa bốn bên bỗng dưng đóng sầm lại, Lăng Kiêu bước ra từ dãy hành lang.
"Chào những vị khách quý của tôi"
Lăng Kiêu ra ngoài mà không trang bị trên người bất cứ một thứ gì.
"Lăng Kiêu, ngày tàn của mày đến rồi"
Trác Hạo Nhiên nói.
Lăng Kiêu nhướn mày sau đó cười như được mùa, người của Trịnh Minh Vũ lên đạn nghe răng rắc chĩa thẳng súng vào hắn.
"Ha, bình tĩnh nào người anh em, chống mắt lên nhìn vào màn hình đi"
Màn hình lớn trong sảnh đột nhiên sáng lên, trong đó là một căn phòng có một người con gái ngồi ở bên trong, mà người đó không ai khác là Nhiếp Giai Giai.
Trịnh Minh Vũ không tin vào mắt mình. Nhiếp Giai Giai??
"Phu nhân?"
"Giai Giai?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chẳng phải cô đang ở Lạc Thành sao?
"ahhahha con đàn bà ngu ngốc tự đến đây nộp mạng cho ta, ha ta đỡ phải tốn thêm công sức để bày chuyện giết hết các ngươi, bắn ta đi Minh Vũ, chỉ cần ta nhấn công tắc này, căn phòng đó lập tức nổ tung, lúc đó các ngươi đến mà nhặt xác ả về"
"Lăng Kiêu, đồ hèn"
"Lăng Kiêu ngươi muốn gì?"
"Ta muốn căn cứ đó phải là của ta"
Tất cả mọi người nhíu mày.
- -----
"Ông chủ, để Lăng Kiêu tự mình xử lý hết ạ?"
"Nếu hắn ta làm được thì cứ để hắn ta làm, nếu không phải hôm đó hắn chạy đến cầu xin ta giúp tiêu diệt Trác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bua-cua-trinh-tong/920854/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.