Nhiếp Giai Giai lục lọi tìm được một chiếc váy body đen khoét ngực xẻ tà mà cô mua từ lúc chưa cưới mặc lên người. Sau đó dùng che khuyết điểm che đi bọng mắt sưng cả lên vì khóc, môi son màu đỏ hơi trầm quyến rũ, mái tóc dài thả tự do xuống ngang hông. Cô soi mình trong gương một lúc rồi hài lòng xách túi rời đi.
Chiếc giày cao gót năm phân vang lên rõ mồn một trong sảnh, tất cả mọi người đều cung kính cúi đầu chào một tiếng Trịnh thiếu phu nhân. Cô mỉm cười bước vào thang máy dành riêng cho tổng tài rồi ngang nhiên đẩy cửa bước vào.
Trịnh Minh Vũ không nghĩ là cô sẽ đến, dạo này tính khí anh nóng hơn cả lửa, thấy người bước vào mà không gõ cửa anh lập tức quát lớn:"Cút!!"
"Ồ Trịnh tổng còn muốn đuổi cả Trịnh thiếu phu nhân?"
Trịnh Minh Vũ nhíu mày rời mắt khỏi đống hồ sơ ngẩng lên. Điều khiến anh bực mình hơn nữa là cô đang mặc cái quoái gì vậy?
"Sao cô lại tới đây?"
"Đến gặp chồng mình không được à?"
Nhiếp Giai Giai đặt túi xách xuống sofa rồi tự tin tiến lại gần anh ngồi thẳng lên đùi.
"Anh yêu anh đừng như vậy nữa có được không?"
Trịnh Minh Vũ đẩy ra thì cô lại dùng tay choàng qua cổ anh, khe ngực khẽ mập mờ dưới con mắt của anh, yết hầu bắt đầu đong đưa lên xuống.
Nhiếp Giai Giai vẫn muốn tìm cho mình một tia hi vọng, cô không tin là anh không yêu cô, cô không tin là anh có thể chịu nổi sức hút này của cô.
Nhưng lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bua-cua-trinh-tong/920847/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.