Trịnh Minh Vũ lấy lý do cô mệt cần nghỉ ngơi thêm và công ty còn nhiều chuyện xử lý nên rời đi. Hiện tại cô mới tỉnh dậy còn rất yếu, nếu bảo cô kí đơn ly hôn chắc cô sẽ rất suy sụp.
Nhưng sau đó anh nghĩ anh cần phải dứt khoát hơn, lúc đang xem hồ sơ, Trịnh Minh Vũ mở ngăn bàn ra lấy tờ đơn ly hôn sau đó lái thẳng xe đến bệnh viện.
Cửa mở ra, Nhiếp Giai Giai phấn khởi chào đón.
"Vũ, ở đây chán quá anh dìu em ra ngoài hóng gió tí nhé?"
Bỏ ngoài tai những lời cô nói, một tay anh đút vào túi quần, một tay cầm lấy tờ giấy tiến lại giường bệnh với khuôn mặt lạnh tanh.
Nhiếp Giai Giai chưa bao giờ thấy anh như vậy, cô có phần sợ hãi.
"Nhiếp Giai Giai, cô từng nói chỉ hợp tác giả vờ hạnh phúc để ông nội vui thôi, chắc cô cũng muốn giải thoát rồi, kí vào đây đi, hôm nay cô chính thức tự do"
Nhiếp Giai Giai nghe một vòng không hiểu, Trịnh Minh Vũ để bản ly hôn kèm theo một cây bút lên người cô.
Nhiếp Giai Giai cầm lên tờ giấy lên đập vào mắt cô đầu tiên là ba chữ Đơn Ly Hôn, ban đầu cô còn tưởng mình nằm lâu đến nỗi suy giảm thị lực.
Cô run rẩy ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi.
"Anh nói gì vậy Vũ? Cái gì đây?
Trịnh Minh Vũ nhướn mày.
"Đây là điều cô muốn"
"Trịnh Minh Vũ, hôm xảy ra chuyện có phải anh ngã cầu thang đập đầu vào đâu rồi hay không? Phải, những ngày đầu tiên em thực sự ghét anh vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bua-cua-trinh-tong/920846/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.