Quá nửa đêm, Trịnh Minh Vũ mới trở về phòng, anh tiến lại lật chăn lên ôm Nhiếp Giai Giai đã mơ màng thiếp đi, cô nằm quay lưng về phía anh.
Vì thấy thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào người nên cô giật mình tình dậy.
Nhiếp Giai Giai không buồn quay lại mà nằm yên yếu ớt hỏi.
"Anh xong việc rồi à?"
"Ừm"
Nói xong cô vẫn nhắm mắt ngủ tiếp. Bàn tay hư hỏng của Trịnh Minh Vũ bỗng dưng lần mò khắp nơi trên người cô, anh đưa tay vén dây áo hai dây trên vai cô trượt xuống rồi bắt đầu làm loạn.
Nhiếp Giai Giai không chịu nổi nữa đành xoay người lại.
"Minh Vũ, anh không mệt à?"
Mắt cô vẫn còn lim dim.
"Em mệt thì ngủ tiếp đi, anh không mệt"
"Trịnh Minh Vũ anh là cái đồ.."
Trịnh Minh Vũ không nhanh không chậm dùng môi chặn lời nói cô lại rồi dùng sức bật người nằm lên người Nhiếp Giai Giai.
"uhmm um..."
Bàn tay anh cũng không yên phận mà luồn vào chiếc váy ngủ mỏng manh, anh đặt tay lên cô bé của cô cách một chiếc quần lót ren màu đen, trái ngược với tay anh là chỗ đó rất ấm.
Xích lên một chút nữa là gò bông to tròn của cô, anh bắt đầu ra sức nhào nặn đủ kiểu rồi lại dày vò nhũ hoa đã dựng đứng lên. Cô bất giác ưỡn ngực tạo thành một hình vòng cung xinh đẹp.
Trịnh Minh Vũ lưu luyến rời môi cô, di chuyển qua đến bên tai cô cắn mút.
"Vũ, đừng làm loạn nữa"
"Anh đồng ý cho em đi học, em phải chiều anh"
Cô đỡ lấy trán, biết ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bua-cua-trinh-tong/243773/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.