‘Tống Thành là loại đàn ông lắm tiền nhiều của nhưng không có tình nghĩa. Hai đứa con gái của ông, đứa nào cũng bị hẳn chơi chán rồi ném đi. Nguyễn Vũ Như tính tình ích kỉ, chua ngoa thì đã đành, đằng này An Nhiên là đứa con gái hiền hậu, không bon chen, tranh đua hơn thiệt, vậy mà cũng bị hắn đối xử như thế. Lúc vừa đọc được bài báo về chuyện hai đứa li hôn, ông không kìm được cơn giận dữ, vội vàng chạy một mạch đến đây.
Hà Văn Nhĩ mời ông vào nhà đợi, ông nhất định không chịu, cứ thế đứng ngoài cổng ngóng con.
“Bố” Tống Thành cũng xuống xe theo, sải bước đi tới. Không ngờ vừa mới cất tiếng chào đã bị Nguyễn Chính Quốc tát cho một cái nảy lửa “Cậu… cậu..” Ông giận đến mức hai lỗ mũi cũng phập phồng. “Đồ bạc tình bạc nghĩa. Lúc trước cậu hứa với tôi thế nào, mới qua mấy ngày, cậu đã trở mặt An Nhiên vội vã níu tay ông. Bàn tay gầy gầy, xương xương đầy vết chai, vì đánh Tống Thành một cái thật lực mà đỏ lựng cả lên.
Hắn bị đánh cũng không oán giận, chỉ một mực cúi đầu: “Con xin lỗi”
“Xin lỗi có ích gì?” Nguyễn Chính Quốc trừng mắt nhìn hẳn. Cả đời ông rất ít khi nổi nóng, trừ khi bị bức đến đường cùng. Thế nhưng lần này lại dám ra tay đánh người, chứng tỏ ông đang vô cùng phẫn hận. “An Nhiên, đi về với bố”
“8 mấy câu “Không nói năng gì hết” Nguyễn Chính Quốc càng bước nhanh hơn. “Đi về, sau này chúng ta cũng không cần đến đây nữa. Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744843/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.