*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nắng trưa chói chang xuyên qua bức màn voan mờ ảo, dừng trên gương mặt người đang say ngủ.
Trong phòng ngủ của Lâm Huyền, Hoàng Kiên nhíu mày, khắp người tỏ ra sinh khí khác thường. Anh khẽ cựa quậy, giấc ngủ ngọt ngào dần đến hồi kết, anh vẫn nuối tiếc níu kéo giấc mơ ngọt ngào kia.
Trong mơ, Hoàng Kiên cũng người mà anh yêu nhất triền miên quấn lấy nhau, ái ân không dứt.
Giấc mộng tàn, Hoàng Kiên dân dân tỉnh lại, hai mắt mơ màng nhìn thắng lên trần nhà gắn gần một trăm ngôi sao dạ quang. Tường được dán giấy hoa hồng, góc phòng bày biện gương dài, thú nhồi bông, bàn trang điểm. Đúng là phòng con gái điển hình.
Phòng con gái?
Hoàng Kiên sợ tới mức ngồi bật dậy, cơn choáng váng làm anh xây xẩm mặt mũi. Anh vội vã kiếm tra cơ thể mình, phát hiện ra đang mặc áo ngủ lạ hoäc, trong lòng rơi tôm một cái. Ai? Là ai đã thay áo ngủ cho anh trong lúc say?
Trong không khí chỉ có mùi nắng và hương thơm nhàn nhạt, không còn dư chút mùi vị tanh ngọt đến ngấy ngá như đêm ở quán rượu lần trước khiến Hoàng Kiên có chút yên tâm. Thế nhưng cơ thể rạo rực khoan khoái khác thường của anh lại mách bảo một điều trái ngược.
Cạch Cửa mở. Lâm Huyền bước vào, mặc một bộ váy rộng rãi, có phần quyến rũ khác lạ.
“Anh đã tỉnh rồi?”
Trái ngược với ánh mắt vui vẻ của Lâm Huyền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744805/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.