Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270
Chương sau
Nơi Hoàng Kiên đứng bị bóng cây che lấp. Dưới bóng tối âm u, đôi mắt anh nhìn về phía Tống Thành vô cùng căm hận. Hản đứng dưới ánh đèn rực rỡ, trên khuôn mặt tuấn tú phảng phất ý cười càng thâm trầm, đẹp trai đến chết người. Đôi bên đều đọc vị nhau nhưng chưa động thủ. An Nhiên thấy hẳn đang đi thì dừng lại, liền vội vã tiến đến gần. “Có phải vết thương lại đau?” Cô nhìn chäm chăm vào ngực hẳn, nơi chính mình đã đâm một dao. Tống Thành rũ mắt liếc cô vợ nhỏ, bị hẳn lạnh lùng đối xử như thế vẫn chỉ một mực lo cho hẳn, thật khiến người ta phải đau lòng Hản cũng không làm cứng được nữa, nhìn đến đôi chân xỏ giày cao gót đã nổi gân vì đi một đoạn đường dài, cuối cùng vẫn hạ giọng hỏi một câu: “Chân có đau không?” Mấy ngón chân của An Nhiên cuộn tròn lại. Nếu là thường ngày, nhất định cô sẽ nói “Mệt”, còn tranh thủ làm nũng hắn một lúc. Nhưng hôm nay cô không dám, chỉ lắc đầu nói khẽ: “Em không sao.” “Không được nói dối.” Tống Thành duỗi tay kéo An Nhiên vào lòng, dụi mặt lên mái tóc ngắn ngủn của cô. “Để anh ôm” Tuy giày cao cấp làm bằng da dê cực kì mềm, nhưng đã lâu An Nhiên không đi giày cao gót, nhất định sẽ khó chịu. Nghĩ thế, hắn lại càng không thoải mái. “Em không sao thật mà” An Nhiên dựa vào người ông xa, cố ý tránh vết thương của hắn, nhỏ giọng nói. “Anh đau nhiều không? Em dìu anh lên xe nhé.” Dáng vẻ mười phần ngoan ngoãn làm Tống Thành nhịn không được, cúi xuống căn một cái vào má cô. An Nhiên biết hắn đã nguôi giận, cũng chiều ý, ở trong lòng hắn kiễng chân lên mà đáp lại. Dưới tán điệp vàng tươi, hai người cứ thế hôn nhau đắm đuối. Tống Thành dùng khóe mắt nhìn về phía Hoàng Kiên, thấy anh vẫn đứng đó vẻ mặt giống như sắp biến thành atula thì trong lòng nổi lên tính xấu. Vẫn còn thương thầm nhớ trộm vợ hản? Hắn nhất định phải chặt đứt cái vọng tưởng này. “Trời sắp mưa rồi, lên xe đi.” An Nhiên xoay người, một đám cánh hoa vàng tươi từ vai áo rơi xuống, bay phiêu lãng trong gió càng làm cô trở nên mỹ lệ, giống một tinh linh nhỏ trong rừng. ©Ô càng xinh đẹp bao nhiêu, Hoàng Kiên đứng phía xa lại càng đau lòng bấy nhiêu. Nếu anh quyết đoán hơn một chút, lẽ ra người đang đứng cạnh cô hiện giờ phải là anh mới đúng. Đưa tay lục tìm điện thoại một hồi, cuối cùng, Hoàng Kiên lấy hết can đảm tìm một dãy số đã lưu trong đó nhưng chưa từng gọi. Tiếng chuông trầm ổn vang lên. Tống Thành cười với An Nhiên một cái, nói khẽ: “Lên xe chờ anh” Cô gật đầu, xoay người ngồi vào ghế phụ Ngoài trời, mây đen kéo đến, âm u như tiếng lòng Hoàng Kiên vậy. “Có chuyện gì?” Giọng Tống Thành truyền qua điện thoại tuy trầm nhưng rất lạnh lão. Hoàng Kiên nén hận, đáp: “Tôi giao cô ấy cho cậu, không phải để cậu chơi đùa. Nếu cậu chỉ muốn làm cô ấy đau lòng như vậy, tôi sẽ không để yên” Tống Thành nghe vậy liên bật cười “Không để yên? Không để yên thì anh định làm gì?” Hoàng Kiên cứng họng. Quả thực, lấy tình hình của anh hiện tại, đấu với Tống Thành kiểu gì cũng bất lợi. Anh gắt lên: “Bất kể là làm gì, tôi cũng sẽ không để An Nhiên chịu tổn thương như vậy” “Tổn thương à?” Tống Thành lại càng cười tươi hơn, giống như đang chọc tức đối phương. “Vậy anh hãy chính tai nghe xem vợ của tôi nói gì nhé” Hoàng Kiên bị dọa, suýt chút nữa rơi điện thoại. Tống Thành định làm cái gì? Bàn tay anh nắm chặt đến mức như: muốn bóp vỡ điện thoại. Không ngờ, Tống Thành lại thình lình mở cửa xe, nghiêng đầu hỏi: “Nhiên? “Vâng?” Cô ngoan ngoãn đáp. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo lúc nào cũng lấp lánh như ẩn chứa những ngôi sao của cô, cực kì hài lòng. Trong đáy mắt cô hoàn toàn là hình bóng của hắn. Một mình hắn. “Em yêu anh không?” Đột nhiên bị hỏi như vậy, An Nhiên có chút bối rối. Điện thoại hẳn vẫn để bên tai, không biết đang nói chuyện dở với ai. Cô ngượng ngùng đáp: “Anh cúp máy đi, rồi em nói” Tống Thành bật cười, nhảy phắt vào xe, đóng cửa lại. Hản còn cố ý bật đèn trong xe sáng lên một chút. “Được, anh để điện thoại ở đây” Hắn ngả ghế, cố ý bắt cô nói chuyện. “Em yêu anh không?” An Nhiên biết không trốn được, đành thật thà gật đầu: “Có.” Tim Tống Thành đập như điên. Hắn gần như bật dậy, vội vàng hỏi: “Nói lại rõ ràng đi em. Em yêu ai?” An Nhiên lần đầu thấy bộ dạng kích động vui sướng đó của hắn, cảm thấy không khác Cá Chép lúc được mẹ hứa cho đi công viên chơi là bao, bèn cười tủm tỉm. Tống Thành tóm lấy tay cô, không cho cô trốn thoát. Hắn dồn dập hỏi: “Em nói lại đi. Em yêu ai? Yêu anh chứ? Phải không?” Tiếng hẳn bay vào trong điện thoại, đến bên tai Hoàng Kiên. Anh siết chặt tay, trong lòng chờ đợi câu trả lời. Chỉ cần An Nhiên nói “Không”, anh sẽ tới đưa cô đi ngay lập tức. Chưa nghe thấy câu trả lời mình mong muốn, Tống Thành đột nhiên hốt hoảng: “Sao em khóc? Không được khóc. Được rồi, không chọc em nữa. Vợ à, mau nín đi.” An Nhiên lắc đầu quầy quậy, dụi vào lồng ngực hẳn. Cô nói rất khẽ: “Lúc nãy em đi tìm anh, thấy người ta nói có người bị tai nạn ở ngã tư. Em rất sợ. Sợ rằng người đó là anh. Nếu thật như thế…nếu… như thế…” Cô không biết mình sẽ như thế nào, cứ nghẹn ngào mãi không nói được. Tống Thành lại đau lòng, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, tỉ mỉ hôn lên gò má, liếm sạch nước mắt của cô. “Đừng sợ. Anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh Làm sao lại không sợ cho được? An đầu, cố dẫn xuống cơn xúc động p: “Em sợ đến mức hiếu được chính lòng mình. Em thực sự yêu ai. Tống Thành, em chỉ yêu một mình anh” Lời vừa nói ra, cả hai người đàn ông đều chết lặng. Không gian như tách biệt thành một thế giới hoàn toàn yên ng, chỉ có tiếng sụt sịt và nhịp tim Tống Thành đập liên hồi. Vợ nhỏ của hẳn, không uổng công hẳn thương cô nhiều đến thế. Cuối cùng cũng có được trái tim cô. Hắn còn muốn nhiều hơn, muốn một Nguyễn An Nhiên trọn vẹn. “Lại đây, em yêu” Tống Thành chỉ dùng một bàn tay cũng đủ ôm co bay qua ghế ngồi của hẳn. Chiếc ghế được ngả xuống tối đa, đủ không gian cho cả hai người. Hắn không còn quan tàm đến việc điện thoại vẫn sòn mở, người bên kia có thể nghe rõ động tĩnh trong xe. Lúc này, hẳn chỉ một mực biết đến duy nhất cô gái ở trên người mình: xinh đẹp, đáng yêu, vợ của hẳn, thuộc về một mình hắn. Bàn tay ấm nóng của Tống Thành ôm chặt vòng eo của cô, một tay kia ôm lấy gáy cô kéo xuống. Hắn áp đôi môi mỏng của mình lên cánh môi đỏ mỏng của cô, liếm đến khi cô chịu hé ra đón nhận hắn. An Nhiên nâng tay chạm lên khuôn mặt tuấn tú của chồng mình, âu yếm vuốt ve. Quả thực, cô đã động tâm với hắn. Hắn vì cô mà làm nhiều việc như vậy, không tiếc thân mình đi cứu con trai cô, bao dung cả hai mẹ con hết lần này đến lần khác, sẵn sàng bảo vệ cô trước sự phản đối của mẹ hắn, cô còn cần gì hơn nữa? Ý nghĩ đó khiến An Nhiên động tình, từ sâu bên trong nội tâm róc rách tuôn trào một dòng nước ấm áp chỉ dành cho duy nhất một mình hẳn. Tống Thành ngột ngạt muốn điên người Hắn thẳng tay cởi áo sơ mi ném ra ghế sau, không ngần ngại khoe ra nửa thân trên săn chắc làm cho An Nhiên nhìn mà ngây ngẩn. “Thích không?” Hản cười khiêu khích. “Đều cho em” Thân thể hắn. Tim hắn. Tâm hồn hẳn. Tất cả đều giao cho cô. Tống Thành biết Hoàng Kiên còn ở bên ngoài nhìn, hắn bèn đảo người một cái, đem An Nhiên áp xuống ghế còn hẳn ở bên trên, dùng tấm lưng dày che chắn ánh nhìn của người ngoài. “Nâng chân lên đi em” Hản không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng gợi tình này của vợ. Nhưng lần này thì khác. Nếu không để cho Hoàng Kiên nhìn rõ, hẳn sẽ không thể nhổ tận gốc tình cảm này. Váy của An Nhiên bị kéo lên cao, một bên chân mềm mại, trắng nốn bị hẳn nhấc cao, gác lên cửa kính. “A… đừng…” Cô rên rỉ khi Tống Thành cúi xuống dùng môi lưỡi đùa nghịch nơi hẳn yêu thích. “Ừm… ưm… đừng cần..” Tất cả những âm thanh ướt át diễm tình đều lọt vào tai Hoàng Kiên. Trước mắt anh là cẳng chân thon thả của An Nhiên bị nhấc cao. Toàn bộ người cô đều bị Tống Thành che lấp nhưng Hoàng Kiên biết hắn đang làm những gì để An Nhiên phát ra âm thanh đó. Cô gái trong mơ của anh… cô gái lúc nào cũng kín đáo, điềm đạm lại bày ra tư thì đáng xấu hổ này trước mặt một người đàn ông khác, để cho hẳn tùy ý chơi đùa. Khốn kiếp! Hoàng Kiên ghen đến mù mắt, thống hận vô cùng. Vì lẽ gì mà người lúc này ở trên xe không phải anh? Đáng ra anh mới là người được cùng cô làm việc đó, anh mới là người được chứng kiến khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng của cô trong mớ quần áo bị anh làm cho lộn xộn. Độp! Độp! Mưa rơi xuống thật nhanh và nặng hạt. Bên trong xe, Tống Thành cũng gấp gáp. đòi hỏi một trận mưa tưới tắm cho cổ họng khô khốc của hẳn. Thân xe đột nhiên lay động đến mức đáng kinh ngạc, khiến cho người bên ngoài nhìn thấy cũng đỏ mặt, biết được người đàn ông trong xe có bao nhiêu nhiệt tình và mạnh mẽ. “Ông xã..” An Nhiên nức nở gọi một tiếng, muốn bao nhiêu ngọt ngào đều có bấy nhiêu. Được hắn yêu thật hạnh phúc. “Ừ” Tống Thành miệt mài ra sức, không ngừng thì thầm. “Yêu em. Nhiên, anh yêu em.” Bên ngoài, mưa rào rào như trút nước, đổ xuống nóc xe và mặt đường như một bản nhạc vang lừng tiết tấu. Bọn nước rơi xuống lại bản ngược lên, tóe ra nhiều hạt nước li tỉ trắng xóa đẹp mắt. Một trận mưa này càng khiến cho cuộc ân ái của hai vợ chồng tăng thêm phần lãng mạn…
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270
Chương sau