*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bà chủ, mọi lịch trình đều được lùi lại.”
Trợ lý cúp điện thoại, đuổi theo Hạ Cẩm: “Cậu chủ trở về, chắc là bà chủ rất cao hứng?”
“Đúng vậy.“ Hạ Cẩm cười cười. “Nói không phải khoe, tôi thực sự hài lòng về đứa con trai này. Thật hiếm hoi mới có dịp nó chủ động về đây, làm sao một người mẹ như tôi lại không vui cho được.”
Trong mắt Hạ Cẩm, hình ảnh của Tống Thành thực sự rất sáng chói. Nếu có cái gì gọi là vết nhơ thì chỉ là sự kiện năm hắn học cấp ba đã gây ra cho Phan Thanh Tường. Có điều, hắn lại không biết tường tận chân tướng bởi sự việc đã được Tống Sơn nhúng tay che giấu một cách hoàn hảo.
Đang nói, điện thoại của Hạ Cẩm chợt đổ chuông.
Bà mỉm cười, mở máy: “Ông xã, không phải là hôm nay phải họp cả ngày sao? Vậy mà vẫn có thời gian rảnh gọi cho em?”
Tống Sơn ngữ khí nhàn nhạt, lạnh lùng nói: “Nguyệt Sương thế nào rồi?”
Hôm nay, chính ông đã hạ lệnh cấm túc con gái, không cho cô ra ngoài. Là gia đình thượng lưu, danh giá nhiều đời, dẫu từng trải qua thăng trầm gập ghềnh nhưng Tống Sơn vẫn duy trì gia phong nghiêm ngặt.
Một đêm Tống Nguyệt Sương đi chơi đêm không về, ông vô cùng bực bội.
“Con gái đang ở ngoài vườn vẽ tranh, có cả Thu Nhi ở cùng nữa, ông xã yên tâm đi.“ Hạ Cẩm cười đáp.
xuống xong lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744761/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.