*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khoan!” Hà Văn Nhĩ chợt nhớ ra một việc. “Không phải là Ngô Minh Châu bị hôn mê đã gần một tháng nay sao? Chắc chản thân thể phải yếu rớt, đến nhấc tay cũng không nổi mới đúng chứ?”
“Nào ai biết… Khỏe mạnh như trâu.
Người đàn bà lực điền!” Người kia buôn bực không biết làm sao. “Tôi tới bệnh viện nộp tiền theo định kì, vừa nghe tin cô ta tỉnh lại, chạy tới xem thì cô ta như nổi khùng vậy. Nói rõ với cô ta là cậu chủ Tống Thành không có liên quan gì mà cô ta không nghe. Thật chẳng hiểu cái thể loại gì!”
“Tôi hiểu rồi. Cậu chờ một lát, tôi sẽ tới.
Tạm thời đừng chọc cho cô ấy điên lên.”
Ông dùng tốc độ ánh sáng lái xe tới bệnh viện.
Vừa mới tới đã thấy Ngô Minh Châu ngồi trên giường bệnh, uống canh bổ, rõ ràng không có dáng vẻ của “người đàn bà lực điền” như cấp dưới báo cáo mà chỉ như một thiếu nữ thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ.
Mang lên nụ cười chuyên nghiệp, Hà Văn Nhĩ gõ cửa hai cái rồi tự mình đi vào.
“Cô Minh Châu, chúc mừng cô đã tỉnh lại.
Tôi là Hà Văn Nhĩ, quản gia của cậu chủ Tống Thành”
Vừa nghe đến hai chữ Tống Thành, Minh Châu đã quay phắt lại: “Nguyễn An Nhiên và Nguyễn Bình An đâu?”
Nguyễn Bình An hẳn là tên cũ của Cá Chép Hà Văn Nhĩ đáp: “Cô chủ đi làm, cậu chủ nhỏ thì đi học.
Hiện tại đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744743/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.