*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sáng sớm, Hoàng Kiên đã nhận được một cuộc điện thoại mà anh không dám chậm trễ. Cục trưởng gọi anh tới, yêu cầu nói rõ tất cả sự việc. Hoàng Kiên vội vã đi ngay, không lãng phí một giây. Anh nhẩm tính, sau khi gặp cục trưởng xong thì sẽ đi gặp Cố Trần Ninh. Nếu đấu với Tống Thành không dùng pháp luật được thì anh sẽ dùng luật rừng, bằng mọi giá phải giải quyết gọn ghế sự việc rắc rối này.
Chính nhờ Hoàng Kiên bị bắt sớm, sau đó lại bị đưa về giam lỏng ở nhà mà Lưu mới mất cảnh giác, lộ ra một manh mối cho cục trưởng tóm được. Anh nghe xong, cũng bất đắc dĩ thở dài. Ai mà biết được người tốt kẻ xấu lại cách nhau một tấm vải thưa như vậy. Thôi, coi như anh đã chính thức được minh oan hoàn toàn, được tự do hoàn toàn, có thể dành toàn bộ tâm sức nghĩ cách xử lý chuyện của An Nhiên. Lúc này, cô vẫn đứng ở trước sảnh của biệt thự, ôm theo hộp củ cải muốn, khuôn mặt đỏ bừng đầy bối rối rất tội nghiệp. Hà Văn Nhĩ đâm lao đành phải theo lao, thấy An Nhiên khổ sở như vậy liền đưa cho cô một cái thang để xuống: “Cô An Nhiên, cô có thể chọn cách ở lại mà! “Không” An Nhiên giật mình như con nai sợ giẫm phải bẫy, vội nói: “Tôi mang quần áo trả cho hắn là được.” Hộp củ cải được đặt lên bàn cẩn thận, bên cạnh điện thoại và cuốn sổ tay của Hà Văn Nhĩ. Bà Hai bị mấy người giao hàng gọi xuống nhà dưới, chỉ còn lại ông quản gia đối diện với cô, nét mặt buồn buồn. Cô gian nan nói: “Chú Nhĩ, phiền chú quay đi một lát, tôi cởi quần áo” Hà Văn Nhĩ nghe giọng cô kiên quyết, biết là sự bất thành, đành xuống nước khuyên nhủ: “Cô An Nhiên, giờ cô với cậu chủ đã là vợ chồng. Nếu cô không thích Nguyễn Vũ Như thì có thể tìm cách đuổi cô ta đi, chỉ có hai người ở lại nơi đây. Tôi đảm bảo với cô, cậu chủ sẽ cực kì hài lòng” Ông còn thận trọng bổ sung thêm: “Nếu cô ở lại, tôi thề sẽ giúp cô tìm lại được Cá Chép, giúp cô đoàn tụ với con trai” Cả hai người đều không biết, trong lúc này, Cá Chép đang trải qua một trận thập tử nhất sinh. Cơn bão trên đảo vẫn chưa có dấu hiệu tan mà ngày càng khủng bố hơn. Cá Chép và Diệp Phong bị vây khốn, điện đàm, điện thoại đều không liên hệ được với bên ngoài, chỉ còn cách cố gắng cầm cự đến khi bão tan. An Nhiên thấy Hà Văn Nhĩ hứa hẹn thì không mấy tin tưởng. Những việc khác ông có thể làm được, nhưng cướp người từ tay của Tống Thành thì đúng là hoang đường. Đến mệnh lệnh hạ lưu cỡ này mà hẳn còn nghĩ ra được thì những thứ khác chẳng là gì. Cô mím môi, quyết định liều một phen, đem dây áo trước ngực rút xuống, lật hẳn một bên cổ áo. “Oái! Cô mau dừng..” Xương quai xanh cùng bả vai cô vừa lộ đã khiến cho Hà Văn Nhĩ đỏ mặt. Ông nhìn thấy trên làn da cô có vô số vết đỏ, lập tức hiểu chuyện, thế là mặt đỏ tía tai, vội vàng chạy mất. Cô gái này cũng thật là liều mạng quá mức! An Nhiên hẳn là không có ý định cởi áo, thấy Hà Văn Nhĩ bỏ của chạy lấy người thì mỉm cười kéo vạt áo lên, trong lòng hướng đến ông nói xin lỗi. Cô biết Hà Văn Nhĩ làm vậy cũng vì bất đắc dĩ, cô không trách ông. Ánh mắt cô quét lên bàn, bỗng vụt sáng khi chạm phải món đồ Hà Văn Nhĩ bỏ quên. Điện thoại. Cô cẩn thận nhìn quanh một lượt, thấy sảnh không có ai, liền vội vàng mở điện thoại của ông. Nhưng Hà Văn Nhĩ cũng là người cẩn thận, điện thoại đã khóa màn hình, cô không thể mở ra gọi cho Ngô Minh Châu được. Nhìn hình ảnh bàn phím khẩn cấp ảo hiện ra, bỗng trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ: Đây chẳng phải chính là tình huống khẩn cấp hay sao! Cô lập tức bấm số gọi cảnh sát: “Tôi muốn báo án.”
Nhà họ Tống nắm giữ bao nhiêu phần trăm huyết mạch của kinh tế đất nước và khu vực. Đụng đến bọn họ rất phiền nhiễu, huống chỉ Tống Thành còn sừng sững ở đó, hắn vui tính trở tay một cái cũng đủ khiến cảnh tượng hỗn loạn. Không ngờ, Hoàng Kiên lại tình nguyện đứng ra nhận án. Cục trưởng không chiu, anh thuyết phục ông cho bằng được. Cuối cùng, ông đành thở dài: “Giữ tâm lý ổn định vào, nếu không, cậu vĩnh viễn không thể qua mặt hắn ta” Hoàng Kiên khẳng khái gật đầu. Hà Văn Nhĩ trở lại, nhận ra việc An Nhiên vừa làm liền than trời. Ông không tin nổi, vội đỡ trán: “Ôi, cô thực sự đã báo cảnh sát? Bây giờ nóng giận, sau này cô mới biết mình so với những người phụ nữ khác may mắn hơn nhiều đó.” An Nhiên hừ mũi: “May mắn cái gì?” Hà Văn Nhĩ lập tức nói nhanh: “Cậu chủ nhà chúng tôi vừa đẹp trai vừa tài giỏi. Ra ngoài kiếm tiền đã tài ba mà ở nhà làm việc nhà cũng xuất sắc. Lúc rảnh rỗi còn biết nấu ăn, biết giặt quần áo, biết chơi với trẻ con. Phương diện đàn ông lại vô cùng dũng mãnh, nếu bỏ qua, cô sẽ tiếc cả đời đấy!” Tống Thành qua miệng của Hà Văn Nhĩ biến thành một người hoàn hảo. An Nhiên lại càng không chấp nhận đó là sự thật. Trong lúc đôi bên còn giằng co thi một người làm đã hớt hải chảy tới báo cáo: “Thưa ông, có cảnh sát tới tìm cậu chủ. Họ đang chờ ở bên ngoài.” Hà Văn Nhĩ đảo mắt một cái, biết là khôn g thể tránh khỏi kiếp nạn này bèn gật đầu ra hiệu cho người giữ cửa đón khách. An Nhiên cũng siết chặt nắm tay, không ngừng run rẩy trong lòng. Lúc trước là do cô quá vội vàng mà gọi điện báo án. Nhưng dẫu bọn họ có thực sự điều tra thì cô cũng không hề nói sai. Dấu vết bị cưỡng bức trên người cô có vô số, lại còn mới nguyên. Nếu cần cô ra làm chứng, cô cũng sẵn lòng phối hợp. Nghĩ đầu đuôi cụ thể như thế, An Nhiên vẫn không rõ vì sao chính mình lại thấy run khi đội xe cảnh sát từ cổng chính tiến vào, uy nghỉ tiến về phía sảnh lớn. Cô cùng Hà Văn Nhĩ ra đón, trong lòng thấp tha thấp thỏm không yên. Đến khi cửa xe bật mở cô mới ngỡ ngàng *A” một tiếng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]