Không biết lần thứ bao nhiêu An Nhiên tỉnh lại, thấy Tống Thành vẫn còn hung hăng.
Cô vừa xấu hổ, vừa giận dữ nhìn thẳng về phía hắn, đúng lúc đụng phải đôi mắt phượng đen thẩm thâm thúy đang nhìn lại.
Tim cô đập liên hồi, gương mặt trắng nõn cũng hồng rực lên.
“Oán hận anh?” Khóe môi ướt của Tống Thành nhếch lên. Bàn tay to lớn của nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, hắn ghé sát tai cô thì thầm: “Nhìn anh”
An Nhiên không cưỡng lại được, vô thức mà dựa vào tay hắn, nâng mí mắt. Cả hai đã trải qua nhiều giờ đồng hồ lăn lộn, trong đáy mắt chất đầy khát vọng nguyên thủy nhất của loài người. Tống Thành ngụp lặn một hồi lâu, không tìm thấy một tia hận ý sâu sắc nào, liền hé miệng cười, đem những lời dịu dàng thả vào môi cô: “Nguyễn An Nhiên, em không hề hận anh. Ngoan, nói em thích anh, một lần cũng được.”
Chỉ cần một tiếng “thích” của cô, hẳn sẵn lòng cam chịu.
‘Gã đàn ông đứng trên đỉnh vinh quang, luôn luôn lạnh lùng như hẳn lại có thể đưa ra yêu cầu ấu trĩ như vậy khiến An Nhiên thấp thỏm không yên. Cô căn chặt cánh môi, không dám phát ra một tiếng rên rỉ.
Suốt cả một chặng đường dài bị hắn lăn lộn làm nhục, cô muốn chui xuống đất còn không hết, làm sao có thể mặt dày nói rằng thích hắn cho được!
Đôi mắt hẹp dài của hắn nheo lại, phát ra một tia sáng xuyên thấu cả tâm can An Nhiên. Hắn lập tức đứng dậy, ôm cả cơ thể không một mảnh vải của cô theo, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744711/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.