Tống Thành trong lúc xúc động không thể khắc chế được mình. Hắn liên tiếp hôn xuống, đem người An Nhiên xoay lại để tiện hành sự.
Áo ngủ của cô bị tháo nút gần hết. Vạt áo rơi đến đâu, môi Tống Thành hạ đến đấy.
Hơi thở hổn hển của hắn làm dựng lên lớp lông tơ mỏng tang trên da thịt cô. An Nhiên rùng mình, hắn không nương tay, liên tục cắn mút, để lại vô số dấu hôn hồng rực như muốn đốt cháy mỗi phần mềm mại hắn lướt qua.
Bên thái dương của Tống Thành lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Bàn tay to lớn của hắn gồng chặt, nắm lấy eo cô, siết chặt. Cơ thể to lớn của hẳn như dán chặt trên người cô không buông, cố ý đè lên để cô không thể giấy dụa nhưng vẫn cách đủ một khoảng cho cô thở.
An Nhiên mở mắt ra, bàng hoàng thấy mình bị người ta đè, hơn nữa còn bị xâm phạm đến mức áo cũng không còn ngay ngắn trên người. Cô kêu lên, giọng ngái ngủ không tạo ra được sự đe dọa nào, ngược lại còn giống như cổ vũ hành vi của đối phương: “Anh điên à? Tránh ra…
Đôi mắt thức trắng một đêm của Tống Thành đỏ ngầu, hắn chồm lên, cản vào cổ cô, nhay mút: *Ừ. Anh điên rồi”
An Nhiên run rẩy trước sự tấn công dồn dập của hẳn. Lúc này không dùng bài giả vờ ngủ hay lăn ra bất tỉnh được. Cô chỉ còn cách cần môi chịu đựng.
Hắn thấy đôi môi mọng của cô bị cần đến sưng đỏ, trong lòng vô cùng thương xót, liền muốn tự mình xoa dịu. Cánh môi mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744700/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.