Bệnh viện trung tâm thành phố là một trong những bệnh viện chất lượng cao, máy: móc công nghệ đều vô cùng hiện đại.
Chỉ chớp mắt, y tác đã giúp chuẩn bị phòng phẫu thuật xong xuôi, đích thân Lê Hiền là bác sĩ chính. Anh mặc áo xanh, làm công tác khử trùng, sau đó bước vào phòng mổ.
Nguyễn Vũ Như đã được gây mê, năm trên bàn mổ như một khối thịt lớn. Lê Hiền hỏi y tá, nghe thấy người kia đáp rằng Tống Thành đã phóng xe đi thì hắn vô cùng bực bội.
Loại đàn ông gì vậy? Chơi hỏng người ta rồi vứt lại. Đã thế, đây còn là vợ hắn đó!
Lê Hiền phun một câu chửi tục, sau đó nâng con dao phẫu thuật thanh mảnh lên, chuẩn xác hạ xuống một đường rạch, mở ra một khối máu thịt ghê rợn.
Tống Thành một mạch lái xe về nhà. Hắn ngăn Hà Văn Nhĩ nghênh đón, tự mình đi lên phòng An Nhiên.
Cô đã ngủ mất rồi, cửa sổ ban công vẫn còn mở lớn, gió lồng lộng thổi vào. Tấm thân nhỏ bé bị lạnh, cứ thế rúc vào chăn như một con tắm nhỏ. Tống Thành hai bước đi tới đóng kín cửa sổ.
Bên ngoài, vầng trăng đã treo cao, cây hoàng lan đưa hương đêm ngọt ngào.
Hản về phòng mình, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tắm một trận sảng khoái, đem bao.
nhiêu mệt mỏi thả trôi theo dòng nước. Xong xuôi, hắn lại mặc một bộ đồ mới, đi tìm An Nhiên.
Cô đã ngủ say, môi hồng hơi trề ra, ướt mọng. Đôi lông mày thanh tú nhăn lại, có vẻ khó chịu.
Con nai nhỏ này, chắc lại mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744698/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.