“Anh không sao chứ?”
Tống Thành nhìn cô gái có khuôn mặt thanh tú đang đứng dưới ánh trăng, cảm thấy âm thanh trong như tiếng chuông năm nào lại một lần nữa ngân lên. Hẳn thấy trái tim đập nhanh loạn xạ, giống như chính mình đang đứng giữa sân trường chan hòa ánh nắng và rải rác lá bàng khô ngày nào.
Cô gái thấy hẳn không trả lời thì cúi xuống giúp hẳn phủi một chút bụi trên tay áo. Cô khúc khích cười, giống hệt như Phan Thủy Tường năm xưa.
“Cô tên là gì?”
Tống Thành nín thở chờ đợi câu trả lời.
Cô gái mềm mại đáp: “Thanh Tường”
Hắn vừa vui mừng, vừa thất vọng. Giống nhau một chữ “Tường.”
Chỉ một chữ.
Thanh Tường thấy hẳn vẫn ngẩn ra thì bắt chuyện: “Anh là khách của nhà này hả?”
Tống Thành gật đầu: “Tôi đến ngảm đom đóm một đêm”
Thanh Tường thấy thế thì cười tươi rói: “Vườn nhà tôi là nơi đom đóm tập trung nhiều nhất làng đấy, hơn cả bãi cỏ bên kia.
Anh có muốn đến xem thử không?”
Tống Thành cảm thấy cô gái này rất giống Phan Thủy Tường, ngay cả cách nói chuyện mềm mại cũng giống. Anh không cưỡng lại được, liền gật đầu, đi cùng cô.
Quả thực, vườn nhà Thanh Tường ngập tràn ánh sáng lung linh của đàn đom đóm.
Cô đưa hẳn đi dạo một vòng, sau đó mời hắn ngồi lại uống trà. Ở đây, nhà nào cũng có một bộ bàn ghế trong vườn để phục vụ khách du lịch. Thanh Tường đứng trước tủ trà, nghĩ ngợi một lát, sau đó quyết định bỏ qua hộp trà thông thường mà lấy ra một hộp nhỏ nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744672/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.