Tống Thành và Ân Lãm trao đổi với nhau ở phòng khách lớn. Vì đêm đã muộn, người làm gần như đã đi ngủ hoặc ra về hết, trong phòng khách cũng chỉ bật chùm đèn pha lê lớn nhất ở chính giữa trần nhà, soi rõ hai người đang ngồi bàn luận. 
An Nhiên đi chân trần, rón rén bước xuống cầu thang. Cũng may phòng khách không quá sáng nên cô có thể nương theo. 
bóng tối mà đi tới nấp sau một cây cột cẩm thạch lớn. Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng đàn ông trò chuyện rì rầm vang lên. An Nhiên cố dỏng tai nghe mà không ích gì. Có vẻ như bọn họ đã quen với việc trao đổi này, với những chuyện cơ mật thì có ngồi kế bên cũng khó mà nghe ra Đột nhiên, Tống Thành quát khẽ: “Không được!” làm An Nhiên giật bản cả mình. Hình như Ân Lãm vừa nói ra phương án nào đó khiến hắn không tài nào chấp nhận được. 
Tuy Tống Thành gay gắt nhưng có vẻ như Ân Lãm vẫn không bỏ cuộc. Anh kiên trì khuyên nhủ “Đó là cách tốt nhất để giải quyết tình huống hiện tại, nếu như không muốn nói là cách duy nhất. Anh Thành, em biết là anh rất không ưa hắn. Nhưng lần này quả thực chúng ta bị chậm một bước. Nếu không nhanh chân đi thêm một nước cờ thì hậu quả còn lớn hơn nữa” 
Tống Thành khó chịu ngồi tựa vào lưng ghế. “Con cáo già” kia thật sự quá khôn ngoan. Hắn đã giăng bao nhiêu bẫy, lão ta vẫn thoát được. Không những thế còn lợi dụng đúng điểm yếu của hẳn là Hạ Cẩm và Tống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744643/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.