Kiều Tâm Uyển đi loanh quanh, ngày nào cũng tất bật giữa hai đầu công ty và nhà. Thật ra thế này thì cũng giống với trước kia cô phải chạy đi chạy lại giữa Cố gia và Kiều gia. Lâu dần cô cũng quen. Chỉ có điều, cảm giác lúc nào có hơi khác, bởi vì lần này cô đến công ty là muốn giúp Cố Học Võ.
Hiện tại bọn họ ở tại căn hộ, mỗi ngày ba bữa đều do Cố Học Võ lo, cô không giỏi việc nhà, Cố Học Võ nấu cơm cho cô, cũng đặc biệt mời một thím đến giúp, Uông Tú Nga sợ Cố Học Võ làm không tốt nên cũng cố ý một đầu bếp.
Nhưng Cố Học Võ ngày nào cũng tự mình ra tay một lần, hoặc là bữa sáng, hoặc là bữa tối. Nhất định phải cho cô ăn cơm anh nấu. Mà cô cũng rất lạ, chỉ cần là món anh nấu, cô sẽ không có phản ứng nôn nghén dữ dội, đôi khi cũng ăn nhiều một chút.
Anh thích nhìn cô ăn cơm anh làm, thấy cô ăn ngon miệng anh sẽ rất vui. Sau đó lại vui vẻ vào bếp nấu cơm cho cô. Từ khi hai người kết hôn tới nay, Cố Học Võ vẫn luôn đóng vai người chăm sóc cô. Trên thực tế, cô cũng không phải là loại phụ nữ cần phải có đàn ông chăm sóc. Nhưng cô rất thích được anh chăm sóc, không chỉ vì họ yêu nhau mà còn vì anh rất hiểu cô.
Bây giờ cô mới hiểu hóa ra cảm giác được người ta che chở, cưng chiều là như vậy, hóa ra cảm giác được yêu là như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259286/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.