“Nghĩ hay quá ha.” Kiều Tâm Uyển nhìn anh: “Anh kéo em xuống nước như bây giờ còn chưa đủ à.”
“Đủ, đủ rồi.” Cố Học Võ gật đầu: “Anh dụ em. Anh không chối. Chúng ta thế này gọi là phu xướng phụ tùy, đúng không?”
Kiều Tâm Uyển mỉm cười, anh đúng là… Cầm lấy giấy tờ trên bàn, cô nhìn anh: “Chuyện này, anh tính xử lý thế nào?”
“Hử? Không phải em nói, em phụ trách sao?” Cố Học Võ buông tay: “Vậy em còn hỏi anh làm gì?”
“Anh thật sự không để ý?”
“Uh.” Cố Học Võ lắc đầu: “Anh tin em.”
“Được.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Em đã có cách.”
“Ồ?” Cố Học Võ nhướng mày: “Em đã nghĩ ra cách gì?”
“Em chẳng những muốn đuổi những người này ra khỏi công ty mà còn muốn cho bọn họ nôn hết những thứ đã nuốt trọn ra.”
Kiều Tâm Uyển chính là người như vậy, người ta kính trọng cô một thước, côsẽ kính họ một trượng. Nếu đã lâu như vậy mà vẫn không hối cải thì đừngtrách cô không nhân nhượng.
“Anh ủng hộ em, em cứ việc mạnh tay làm.”
Kiều Tâm Uyển nhìn vẻ mặt mặc kệ của anh. Hai tay ôm thắt lưng anh.
“Sao hôm nay lại tốt như vậy? Có ý đồ gì?”
“Không phải hôm nay anh mới tốt như vậy.” Cố Học Võ ôm cô vào trong lòng: “Em nói anh có ý đồ, thực sự là anh có.”
Cúi đầu, anh khe khẽ nói bên tai cô: “Mấy ngày hôm trước ở trong phòng làmviệc làm có phải kích thích lắm không? Làm một lần nữa nhé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259285/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.