“Em đau lòng cho cậu ta?”
Câu Cố Học Võ nói Kiều Tâm Uyển không thể phản bác, quả thật là đau lòng,chỉ vì không nỡ. Thâm tâm cô không muốn tuyện tình như vậy.
“Học Võ, thay người khác được không?”
“Không.” Cố Học Võ nhìn sự không đành trong mắt cô, khe khẽ mở miệng: “Anh vốnchỉ muốn hỏi thử em, em đau lòng cho cậu ta như thế thì anh đây liềnquyết định. Nhờ Trầm Thành làm phù rể.”
“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển còn muốn nói gì đó thì thang máy đã tới lầu một.
Cố Học Võ bước ra khỏi thang máy, tay kéo Kiều Tâm Uyển đi thẳng lên xe.Kiều Tâm Uyển cắn môi, trong lòng làm sao cũng cảm thấy không ổn, nhưngnhìn bộ dạng của Học Võ, rõ ràng là đã quyết định. Đi theo anh lên xe,cùng anh đi xem bố trí hôn trường. Rõ ràng là nên vui vẻ nhưng bởi vìquyết định của Cố Học Võ mà cô lại thấy trong lòng chua xót từng cơn.Trầm Thành, cô đúng là đã nợ anh.
Xe két một tiếng dừng lại ở ven đường, Cố Học Võ nhìn vẻ mặt khó xử của cô, vươn tay nắm tay cô: “Đau lòng thật hả?”
“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nhìn tay anh: “Đừng như vậy được không? Trầm Thànhcũng là bạn anh mà? Em nhớ anh trước kia vẫn bảo em đừng chấp nhận anhấy, đừng tổn hại anh ấy, nếu như thế, vậy thế không phải rất tốt sao?”
Cố Học Võ nhìn sự không đành trong mắt cô, biểu cảm lạnh lùng âm trầm vài phần: “Em nghĩ anh quá tàn nhẫn?”
“…” Kiều Tâm Uyển trầm mặc, quả thật hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259277/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.