Kiều Tâm Uyển khôngthể nghe thêm nữa, cô không thể nào chấp nhận đáp án này. Cô đứng lênmuốn rời khỏi, Cố Học Võ lại ấn cô ngồi lại lên đùi mình.
“Sự tồn tại của Bối Nhi là sự thật. Mặc dù anh thực sự không biết, anh đã bắtđầu yêu em từ lúc nào. Có lẽ là lúc em liều chết muốn sinh hạ Bối Nhi,có lẽ em vì Bối Nhi, dù như thế nào cũng không chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, có lẽ là tình mẹ của em dành cho Bối Nhi đã làm anh cảm động.”
“Khi anh đỡ viên đạn của Thang Á Nam cho em, anh đã hoàn toàn khẳng định.Anh không thể mất em. Anh yêu em. Kiều Tâm Uyển, để em tin anh khó vậysao?”
“Đúng, rất khó.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Anh quả thật cóthể vì tôi mà không cần đến tính mạng. Nhưng vì Chu Oánh anh cũng có thể làm như thế.”
Sắc mặt cứng đờ, cô nắm chặt vạt áo của mình, ánhmắt ẩn chứa vài phần bi ai: “Anh còn nhớ không? Anh vì Chu Oánh mà mắngtôi. Anh đã nói tôi như thế nào? Từng chữ, từng câu ngày đó anh nói, tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Anh nói, tôi làm sao có thể lừa anh, tôi làm saolại có thể làm tổn thương Chu Oánh. Anh chẳng lẽ đã quên rồi sao?”
Cố Học Võ không quên, những ký ức đó anh vẫn còn nhớ rất rõ. Đôi tay ôm cô không tự giác buông lỏng vài phần, cô hiểu ý anh, tính đứng lên rời đithì lúc này anh lại ôm chặt cô.
“Xin lỗi.”
Giọng anh vang lên bên tai cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259270/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.