Kiều Tâm Uyển cay cay sống mũi, hốc mắt đỏ ửng, cô liều mạng cắn môi, cố gắng không quay lạiôm anh. Trong đầu cô lại hiện lên cuộc nói chuyện cuối cùng ngày hôm đó. Những lời anh nói, những câu chỉ trích đó chẳng khác nào một con daođâm sâu vào ngực cô. Những ngày này, mỗi khi nửa đêm nằm mơ thấy chúng,mỗi khi nhớ tới chúng là ngực cô lại đau đến không thể đau hơn. Cô đã cố gắng bảo mình phải quên đi nhưng sự xuất hiện của Cố Học Võ lại nhắc cô nhớ đến. Cô căn bản là chưa từng quên.
Cảm xúc lập tức lại kíchđộng, cô muốn đẩy anh ra, muốn thoát đi, nhưng không đọ lại sức của anh, oán trách trong lòng, cô đột nhiên ngẩng đầu, cắn thật mạnh vào cánhtay anh.
Tuy rằng đã cách một lớp áo nhưng mà cô thật sự cắn rấtmạnh nên Cố Học Võ rất đau, anh kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫnkhông buông cô ra, mặc cho cô tiếp tục cắn. Kiều Tâm Uyển cắn thật mạnh, thật dùng sức, đem toàn bộ buồn bực trong khoảng thời gian qua pháttiết vào cái cắn này.
Anh không đẩy cô ra, cô liền tiếp tục cắn.Cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi, cô mới chịu buông ra, đến cảhàm răng lúc này cũng run lên. Trên tay áo sơ mi trắng của Cố Học Võ đỏrực một vòng. Cô bỗng chốc lùi lại, dùng sức đẩy anh ra xa.
“Cút, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Cố Học Võ cũng không thèm nhìn tới miệng vết thương của mình, đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, vươn tay, lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259269/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.